Trong lòng Mộ Hải bây giờ vẫn còn để ý tới Hoàng Vũ Vi, dù sao bọn họ cũng là thanh mai trúc mã.
Nhưng bây giờ anh ta có việc quan trọng cần làm.
“Hai người đi tìm xe ba bánh hoặc taxi đi. Tôi còn có việc!”
Mộ Hải nói xong lại tiếp tục tìm kiếm, rốt cuộc cũng nhìn thấy người muốn tìm.
Anh ta vội vàng đuổi theo, Hoàng Vũ Vi lại tủi thân bắt lấy tay anh ta: “Anh ba Mộ, anh làm sao vậy? Sao anh lại biến thành thế này? Anh có biết vì đến tìm anh mà em đã gặp chuyện gì trên xe không? Em bị bọn buôn người bắt...”
Mộ Hải đang muốn tìm Hà Loan Loan.
Tư lệnh Mộ gọi điện nói số chuyến tàu của Hà Loan Loan cho anh ta, bảo anh ta cầm theo quà cáp đến ga tàu đón Hà Loan Loan rồi cùng đi bái phỏng Lý Quốc Chấn.
Phải biết rằng từ nhỏ Mộ Hải đã rất sợ tư lệnh Mộ, mệnh lệnh của cha, sao anh ta dám không làm theo?
Đương nhiên cũng còn có nguyên nhân khác.
Lần đó Mộ Hải đến tìm Hà Loan Loan, nhìn thấy cảnh tượng cô bận rộn vì bệnh nhân, sau khi trở về, anh ta thật sự không thể xóa bỏ khung cảnh đó.
Mấy ngày nay anh ta đã nghiêm túc suy nghĩ, hơn hai mươi năm cuộc đời trôi qua, anh ta học tập vì cái gì, làm việc vì cái gì, mục tiêu và ý nghĩa cuộc sống của anh ta là gì?
Anh ta tự hỏi thật lâu, cũng đối xử với bệnh nhân dịu dàng và kiên nhẫn hơn, khơi thông tư tưởng và tình cảm của bệnh nhân chứ không chỉ làm một công việc đơn huần như trước.
Nào ngờ chưa được bao lâu, Mộ Hải đã phát hiện bản thân mình thay đổi rất nhiều!
Thậm chí đồng nhiệp và lãnh đạo cũng khen ngợi anh ta, điều này càng khiến Mộ Hải cảm thấy cuộc sống của mình bỗng nhiên trở nên rất có ý nghĩa!
Thậm chí có một lần anh ta gặp chiến hữu của tư lệnh Mộ tới khám bệnh, cả quá trình anh ta đều nghiêm túc làm việc, vị chiến hữu kia đã gọi điện cho tư lệnh Mộ khen ngợi Mộ Hải một phen.
Đó là lần đầu tiên trong ký ức Mộ Hải được cha khen: “Tên nhóc thúi! Cuối cùng mày cũng làm được một chuyện ra hồn!”
Mộ Hải cảm thấy vừa vô tội vừa vui vẻ.
Cảm thấy vô tội chính là không phải trước giờ anh ta vẫn làm việc như vậy sao?
Vui vẻ là vì cha khen anh ta! Khen anh ta đấy, cậu ba nhà họ Mộ, chứ không phải anh cả và anh hai anh ta! Cho nên Mộ Hải bây giờ rất muốn gặp lại Hà Loan Loan.
Phải cầu xin cô em gái này tiếp tục chỉ điểm cho anh ta!
Nhưng lúc anh ta sắp gặp được người thì lại bị đôi tay của Hoàng Vũ Vi ngăn cản.
Ở phía bên kia, Hà Loan Loan đã lên xe, Lý Quốc Chấn và người nhà họ Cố cũng đã lái xe rời đi!
Mộ Hải giận đến tái mặt, đẩy Hoàng Vũ Vi ra: “Được rồi, cô đừng làm chậm trễ chuyện của tôi nữa!”
Anh trực tiếp lên xe, đạp ga đuổi theo.
Để lại Hoàng Vũ Vi và Hoàng Vũ Nhu đứng trong gió!
Tóc tai Hoàng Vũ Vi lung tung rối loạn thấm ướt mồ hôi, hoàn toàn mất hết hình tượng, cô ta tức giận giậm chân, ngồi xổm xuống bụm mặt khóc.
Hoàng Vũ Nhu cứng họng: “Anh ấy, sao anh ấy lại như vậy...”
Nhưng cũng không còn cách nào khác, hai cô gái trẻ tuổi đành bấm bụng kéo hành lý đi tìm xe giữa trời nắng nóng để chạy tới nơi ở của Mộ Hải.
Trời quá nóng, nóng đến mức khiến người ta sức cùng lực kiệt!
Mà Hà Loan Loan ở bên này vẫn đầu tóc chỉnh tề, toàn thân không dính một chút mồ hôi. Cô mặc một chiếc đầm hoa màu trắng pha lam, thanh tú trắng nõn, duyên dáng yêu kiều như một đóa hoa khiến người ta càng nhìn càng thích!
Đề tài và ánh mắt của cả nhà cơ hồ chỉ xoay xung quanh cô.
Dường như cô chính là một cô công chúa nhỏ độc nhất vô nhị.
Lý Đan Thanh âm thầm đánh giá, cô ta phát hiện Cố Dục Hàn thật sự quá khoa trương.
Con mẹ nó, chưa từng gặp phụ nữ sao!
Đi đường cũng sợ Hà Loan Loan té ngã, trước mặt trưởng bối mà vẫn thoải mái dắt tay Hà Loan Loan, ánh mắt kia cứ như dính lên người Hà Loan Loan vậy.
Nhưng điều thần kỳ chính là lúc người đàn ông này nhìn những người khác hoặc sự vật khác thì ánh mắt của anh hoặc là thản nhiên bình đạm hoặc là lạnh lùng như băng, chỉ có khi nhìn Hà Loan, ánh mắt kia mới trở nên dịu dàng!
Tuyệt diệu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT