Bác gái vừa được cứu nắm lấy tay Hà Loan Loan, trên mặt đều là vẻ cảm kích: “Cô gái, cô tên gì? Thật sự cám ơn cô! Hai người cũng tới Kinh thị đúng không? Tôi mời hai người ăn cơm!”
Hà Loan Loan nhoẻn miệng cười: “Bác gái không cần, lần sau bác ăn uống nhớ cẩn thận một chút là được.”
Đang nói thì xe lửa đã đến trạm.
Mọi người sôi nổi đi tìm hành lý của bản thân.
Hà Loan Loan vội vàng tạm biệt bác gái, Cố Dục Hàn đã lấy được hành lý, một tay nắm lấy tay cô, hai người bị dòng người đẩy tới cửa xe lửa.
Bác gái lưu luyến nhìn theo: “Ai da! Cô gái, cô tên gì? Tôi còn chưa hỏi được mà!”
Nhưng cũng không còn kịp rồi.
Hoàng Vũ Vi và Hoàng Vũ Nhu cũng không rảnh lo chuyện khác, nhanh chóng thu dọn hành lý xuống xe, hai người đều ôm một bụng tức giận, mặt mày xám như tro!
Tại sao Hà Loan Loan ngồi xe lửa một đêm mà tinh thần vẫn sáng láng, vẫn xinh đẹp vậy chứ?
Một đêm này càng khiến Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn thêm nổi bật!
Cũng may chỉ cần chờ anh ba Mộ tới đón, tới chỗ anh ba Mộ rồi thì bọn họ sẽ tốt hơn thôi!
Hà Loan Loan phát hiện gả cho một người đàn ông có sức lực phi thường đúng là một loại hưởng phúc!
Khụ khụ, đương nhiên không phải nói tới chuyện xảy ra vào mỗi buổi tối.
Mà là cả chuyến hành trình này, cô hoàn toàn không cần động tay vào đống hành lý kia.
Anh có thể vừa xách hành lý vừa nắm lấy tay co.
Thậm chí có một lần Hà Loan Loan không nhìn rõ bậc thang, thiếu chút nữa đã té ngã thì anh đã kịp thời dùng một tay ôm lấy eo cô, đặt cô đứng vững vàng trên mặt đất...
Bạn trai quá mạnh mẽ!
Cô không nhịn được nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
Nhìn đến mức hầu kết của Cố Dục Hàn trượt lên trượt xuống, anh thật sự không kháng cự được ánh mắt này của cô. Mỗi lần đều muốn hung hăng... Chịu đựng, chờ cơ hội rồi tính tiếp!
Hai người đi đến cổng ra, từ đằng xa đã nhìn thấy hai chiếc xe ô tô đầy khí phách đang đậu bên ngoài!
“Dục Hàn! Loan Loan!!”
“Mọi người ở đây này!”
Một đám người phất tay, đều là những người có khí chất cao quý trang nhã, người xung quanh đều không nhịn được quay qua nhìn.
Trong lòng thầm nhủ ai mà lại tốt số như vậy! Vừa xuống xe lửa đã có nhiều người tới đón như thế, đời trước chắc hẳn đã cứu vớt cả thế giới này!
Nhưng khi bọn họ vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người của Hà Loan Loan thì càng thêm ngây dại!
Trên đời này còn có cô gái xinh đẹp như vậy sao?
Quả thực chính tu hoa bế nguyệt! Trầm ngư lạc nhạn!
Hà Loan Loan nhìn thấy Lý Quốc Chấn và cha mẹ chồng đến thì rất vui mừng!
Hai người bọn họ cũng đã gọi về thông báo ngày giờ của xe lửa nhưng không nghĩ đến cha và cha mẹ chồng bận rộn như thế nhưng vẫn đích thân tới đón!
Cô nhanh chóng chạy qua đó, bổ nhào vào lòng Hạ Quân, Lý Quốc Chấn cũng duỗi tay xoa đầu cô, trên mặt mọi người đều là sự thương tiếc và trìu mến.
Hạ Quân cười cong mắt: “Loan Loan, cuối cùng con cũng tới Kinh thị, sau này mọi người có thể tiện chăm sóc con hơn rồi!”
Cố Dục Hàn còn cũng cung kính chào hỏi Lý Quốc Chấn và Cố Trường Nghiệp: “Cha!”
Hai người đàn ông nhìn cậu con trai/con rể cao lớn tuấn tú trước mặt, trong mắt đều là ý tứ tán thưởng, lần lượt vỗ vai anh: “Về là tốt rồi!”
Hà Loan Loan không ôm quá lâu, cô đứng thẳng người, ngượng ngùng nhìn Cố Trường Nghiệp: “Cha!”
Đây là lần đầu tiên cô gặp Cố Trường Nghiệp.
Mà Cố Trường Nghiệp cũng là lần đầu tiên gặp cô.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên ông ấy gặp con dâu, thằng lớn cũng đã cưới vợ hai lần, ông ấy đối đãi với Đàm Ngọc Xu đều là sự khách sáo, lễ tiết nên có đều có, còn Hà Linh Linh à, thật sự là không thèm để vào mắt, lần nào gặp mặt cũng lạnh lùng xa cách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT