Cô ấy luôn cảm thấy có nhiều con chính là một loại phúc khí.
Cô ấy cũng vô cùng yêu thương hai đứa con gái của mình.
Hà Loan Loan biết điều này nên chưa từng can thiệp vào suy nghĩ của Bao Thải Hồng.
Nhưng lúc này, Hà Loan Loan bỗng nhiên cảm giác mạch tượng của Bao Thải Hồng không đúng lắm, cẩn thận xem xét một lúc, Hà Loan Loan kinh ngạc nói: “Thải Hồng, cô mang thai!”
Bao Thải Hồng sửng sốt: “Thật sao?”
Trên mặt Hà Loan Loan đều là ý cười: “Đương nhiên là thật! Cô không tin tôi sao? Dựa vào mạch này của cô, đứa nhỏ chắc cũng được gần ba tháng rồi.”
Hơn nữa còn là một bé trai, nhưng Hà Loan Loan không dự định nói cho liên trưởng Tạ, chồng của Bao Thải Hồng biết.
Bởi vì nhà họ Tạ vẫn luôn mong mỏi một đứa con trai.
Nhưng bản thân Bao Thải Hồng trai gái gì cũng thích.
Cô lén thì thầm bên tai Bao Thải Hồng: “Là một bé trai, nhưng cô khoan hẵng nói cho chồng cô.”
Bao Thải Hồng lập tức đỏ mặt: “Loan Loan, cô thật lợi hại! Cô cứ cầm đồ hộp này đi, đây không phải chứng minh bùa cầu tự có hiệu nghiệm rồi sao?”
Hà Loan Loan nhấp môi cười: “Rồi rồi, tôi nhận, không phải tôi không muốn nhận đồ của cô đâu, chỉ là chúng tôi đã mang theo rất nhiều đồ rồi.”
Chỉ tính huy chương, huy hiệu, cúp của Cố Dục Hàn thôi thì cũng đã là một đống lớn!
Còn có một số đồ vật liên quan đến đông y của cô, cô đã mang một ít vào không gian, phần còn lại không thể mang vào đó được, nếu không sẽ bị người ta phát hiện sơ hở.
Bọn họ cần phải mang vác nhiều một chút, như vậy cũng tiện che giấu tai mắt của người khác.
Cũng may là chỉ phiền toái lúc bước lên xe, lên xe rồi thì không cần di chuyển gì nữa.
Lúc xuống xe sẽ có người ở Kinh thị ra đón.
Sân ga chật kín người, ai nấy đều lưu luyến không rời, sau một hồi cáo biệt, cuối cùng Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn vẫn phải lên xe lửa.
Từ lúc bước lên xe cho tới khi tìm được chỗ ngồi, Cố Dục Hàn vẫn luôn dùng cánh tay thon dài rắn chắc của anh cẩn thận che chở Hà Loan Loan. Ngày thường ở nhà đã cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Cho tới lúc lên xe, anh mới phát hiện vợ anh chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm.
Bước ra ngoài mới phát hiện những người ngoài kia đa số đều rất bình thường, có người mắt hí, rất nhiều người có làn da đen, có người thì lùn, tóm lại là đều có khuyết điểm, muốn tìm một người tương đối xuất sắc ưu tú thật không dễ dàng.
Cho nên Hà Loan Loan đứng trông đám người càng khiến cô trở nên nổi bật.
Làn da trắng mịn tin tế, như một đóa bách hợp trắng thuần khiết giữa một rừng lá cây, nhìn yểu điệu, xinh đẹp, thanh thuần khiến người ta phải chú ý.
Cố Dục Hàn cố gắng che lấp gương mặt của Hà Loan Loan.
Anh cũng là đàn ông, anh hiểu rõ ánh mắt của những người đàn ông kia khi ngắm nhìn Hà Loan Loan mang theo ý nghĩ gì.
Mà Hà Loan Loan cũng cảm thấy bản thân cô cũng có chung suy nghĩ như vậy!
Cô biết người đàn ông nhà mình rất đẹp trai!
Mặc quần áo thì nhìn có vẻ gầy, cởi quần áo lại rất có da có thịt!
Đặc biệt là thân hình cao lớn đĩnh đạc của anh giữa đám người trông như tùng như bách, khuôn mặt tuấn tú như ánh trăng, đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ kiên định, anh khẽ mím môi, nhất cử nhất động đều toát ra một vẻ lãng tử lạnh lùng cấm dục.
Anh đẹp trai đến mức như muốn tách rời khỏi thế giới này, anh đứng ở đó, những người xung quanh như trở thành phông nền của anh.
Cũng không thể trách mấy người phụ nữ kia cứ nhìn anh, ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ.
Bản năng của con người chính là yêu thích cái đẹp.
Hà Loan Loan ôm eo Cố Dục Hàn, người đàn ông của mình, không thể cứ để người ta săm soi như vậy!
Cũng may hai người đã tìm được vị trí giường nằm.
Ở thời đại này, vé giường nằm tương đối hút khách, nếu không để ý hoặc không có bối cảnh thì khó mà mua được hạng vé này.
Hà Loan Loan ngủ ở tầng dưới, Cố Dục Hàn ở tầng trên.
Thân thể vợ anh mảnh mai, bò lên giường trên thật sự không tiện, tất nhiên phải để cô ngủ ở giường dưới.
Một nam tử hán đại trượng phu như anh cũng không thể tranh giành giường dưới với người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT