Hà Loan Loan vừa nhìn là đã biết cô ấy có chuyện vui, nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Bao Thải Hồng che miệng cười không dừng được: “Mấy hôm trước Bạch Tuyết đi khám, bác sĩ nói con bé mang thai đôi!”
Tôn Mai vừa bước vào cũng kinh ngạc: “Ai nha, thật là hiếm gặp! Cô đã sinh đôi, bây giờ em gái cô cũng mang thai đôi.”
Cho nên Bao Thải Hồng vô cùng hứng khởi, nghĩ đến chuyện có thể sinh hai đứa một lúc, ai mà không hâm mộ chứ?
Hà Loan Loan cũng cười nói: “Vậy là quá tốt rồi, nhưng mang thai đôi sẽ càng vất vả hơn, nhớ bảo Bạch Tuyết chú ý nhiều một chút.”
Bao Thải Hồng gật đầu: “Lần trước cô cho con bé thuốc an thai, nó uống xong thì không còn nôn nghén nữa, trưởng ban Triệu cũng đối xử với nó rất tốt, con bé muốn ăn cái gì là mua cái đó, hơn nữa kể từ khi hai người bọn họ kết hôn, cuộc sống của nhà họ Triệu càng ngày càng khấm khá, bọn họ đều nói là em gái tôi có phúc khí.”
Tôn Mai cũng cười hùa: “Cô gái này là người có phúc nha, trời sinh vượng phu!”
Hà Loan Loan cũng không vạch trần mấy lời này, cô rất rõ ràng sinh hoạt của nhà trưởng ban Triệu khá lên phần lớn là do danh tiếng của xưởng thuốc đã tăng gấp mười lần.
Trước khi Hà Loan Loan hợp tác với xưởng thuốc, tiền lương một tháng của trưởng ban Triệu cũng chỉ đủ cho cả nhà duy trì cuộc sống đủ đầy, nhưng hai tháng gần đây, tiền lương của trưởng ban Triệu càng ngày càng cao, tiền thưởng cầm đến mỏi tay, nhà họ Triệu đã mua được một căn nhà to và một mặt tiền cửa hiệu.
Mà Bao Thải Hồng cũng mang hàng thủ công tới cửa hàng của em gái bày bán, dần dần có một tệp khách hàng cố định, thu nhập trong nhà cũng tăng cao.
Một loạt hiệu ứng bươm bướm khiến ai nấy đều vui vẻ.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết tất cả chuyện này đều là nhờ Hà Loan Loan.
Mà người kiếm được nhiều tiền nhất cũng là Hà Loan Loan, bây giờ cô gần như không cần động tay làm gì, số tiền hoa hồng xưởng thuốc và xưởng may chia hàng kỳ thật sự có thể hù chết đám người Bao Thải Hồng.
Trong phòng bếp, một đám phụ nữ đang bàn luận vấn đề “vượng phu” này.
Trong phòng khách, đám đàn ông cũng nghe được một ít.
Mọi người cười ha hả, liên trưởng Tạ là chồng của Bao Thải Hồng, cậu ấy sờ đầu nói: “Thật là tóc dài não ngắn, cái gì mà vượng phu với không vượng phu, chúng ta là đàn ông, lại còn trông cậy vào phụ nữ vượng sao?”
Nhưng cậu ấy vừa nói xong, mọi người đều nhìn về phía Cố Dục Hàn: “Đoàn trưởng Cố, anh nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, lần trước là ở núi tuyết, rồi cả lần làm nhiệm vụ trong rừng rậm Vân thị, lần này là sự cố trên biển, có thể chia sẻ cho chúng tôi một chút được không?”
Cố Dục Hàn khựng lại.
Thật ra đây chẳng phải cơ mật quân sự gì, theo lý thuyết thì có thể nói nhưng anh lại không nói được.
Bởi vì nó liên quan tới không gian của Hà Loan Loan.
Nhưng anh vẫn tìm câu từ nói giảm nói tránh một chút: “Tôi cũng cảm thấy là do vợ tôi vượng phu nhỉ? Nếu không phải vì nhớ cô ấy thì chưa chắc tôi đã về được đâu. Hai lần xảy ra sự cố đều rất hung hiểm mà.”
Lời anh nói đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc!
Chính ủy Từ run rẩy bỏ tay xuống: “Thật sao? Dục Hàn, cậu tin cái này?”
Cố Dục Hàn cười cười: “Đương nhiên là không tin, tôi là người theo thuyết vô thần. Tôi không tin gì đó, tôi chỉ tin...” Mọi người ngừng thở, lắng nghe anh nói tiếp.
Không ngờ Cố Dục Hàn lại nhoẻn miệng cười: “Tôi chỉ tin lời vợ tôi, cô ấy nói về nhà sớm một chút mới có thể ăn được đồ ngon, tôi chỉ nhớ lời cô ấy nói, mặc kệ ra ngoài làm gì thì đều tranh thủ về nhà càng sớm càng tốt.”
Đoàn trưởng Vương cười ha ha: “Lão Cố nói rất đúng! Đàn ông tốt thương yêu vợ mình, đó là chuyện nên làm mà!”
Một đám đàn ông trò chuyện nửa ngày cũng đưa ra được kết luận, thương vợ yêu vợ sẽ gặp nhiều may mắn!
E là Cố Dục Hàn cũng không biết những lời này của anh sẽ được lưu truyền ở Tây Lâm này thật lâu thật lâu.
Dường như mỗi một người phụ nữ đều biết: “Đoàn trưởng Cố nói phải yêu thương vợ thì tiền đồ mới thăng tiến!”
Đương nhiên, cũng không ai biết, Cố Dục Hàn ngày ngày đêm đêm đè vợ mình lên giường, kiên nhẫn dụ dỗ: “Vợ, để anh thương nào.”
Mùi thức ăn thơm mê người nhanh chóng tỏa ra từ phòng bếp.
Hôm nay Hà Loan Loan phụ trách xào rau, những việc rửa rau thái rau linh tinh đều do những quân tẩu khác giúp đỡ.
Bọn họ làm tổng cộng ba bàn tiệc lớn, gà vịt thịt cá đầy bàn, phải bưng bê hai ba lần mới có thể bày lên hết, Hà Loan Loan trổ hết sở trường, làm một bữa tiệc lớn khiến mọi người cả đời khó quên!
Giò kho đường phèn, thịt gà kho tàu, cá chua ngọt, thịt lợn cay chiên giòn, rau trộn thịt bò, thịt lợn nấu hai lần, đầu sư tử kho tàu, cá hương cà tím, khoai tây cay, ngó sen chua cay, bánh gạo nếp đường đỏ, táo cắt lát nhỏ...
Mỗi một món ăn đều là mỹ vị!
Buổi tiệc chia tay này khiến mọi người vô cùng thỏa mãn!
Chờ đến lúc Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn thu dọn xong hành lý, mọi người vẫn còn lưu luyến không rời đưa bọn họ ra cổng.
Liên trưởng Tạ và Bao Thải Hồng tự mình đưa bọn họ đến nhà ga.
Trưởng ban Triệu, trưởng xưởng Ngưu và xưởng trưởng xưởng may cũng tới đưa tiễn.
Cả đời người có thể gặp được một quý nhân đã là chuyện vô cùng may mắn!
Đặc biệt là Hà Loan Loan lại có thể giúp người ta thay đổi cả cuộc đời!
Hai trưởng xưởng còn khó chịu hơn cả thất tình vì Hà Loan Loan đã bán hết cổ phần trong tay, sau này cô thường xuyên ở Kinh thị, cũng không tiện tới Tây Lâm.
Không có Hà Loan Loan, người của hai xưởng cứ như bị tụt quần, không biết đặt chân ở đâu.
Cũng may con đường mà Hà Loan Loan đã mở cho bọn họ đủ bằng phẳng rộng rãi, chỉ cần bước chân ra là cũng có thể đi tới!
Bao Thải Hồng kéo tay Hà Loan Loan, lưu luyến không rời, trộm nói: “Trong chiếc túi này có một lá bùa cầu tự, tôi cầu hai cái, tôi một cái cô một cái, chỉ cần đặt dưới gối đầu là được. Ngoài ra còn có một lon trái cây đóng hộp, hai người mang lên xe lửa ăn.”
Hà Loan Loan dở khóc dở cười, vội vàng đưa lại cái túi cho cô ấy: “Thải Hồng cô cầm đi, túi của chúng tôi đã nặng quá rồi, thật sự không cầm nổi nữa!”
Đẩy qua đẩy lại một hồi, Hà Loan Loan bỗng nhiên bắt lấy tay Bao Thải Hồng: “Từ từ! Mạch tượng của cô!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT