Thời gian thi cử ba ngày trôi qua rất nhanh.

Đề thi còn đơn giản hơn so với Hà Loan Loan tưởng tượng, cô trả lời được toàn bộ, nếu như đoán không sai thì hẳn là sẽ thi được thành tích không tồi.

Mà trong ba ngày này, cô và Ngô Linh Lị cũng đã trở thành bạn bè.

Hai người cùng nhau giao lưu đề thi, dựa theo phỏng đoán của Hà Loan Loan, có lẽ thành tích của Ngô Linh Lị cũng không tồi.

Nhưng điều kiện gia đình của Ngô Linh Lị thật sự không được tốt cho lắm.

Nghe nói để sinh được con trai nên gia đình đã sinh liền bốn cô con gái, một người đã đc đưa đi, một người đã mất, hiện tại Ngô Linh Lị là thứ hai.

Tiền để cô ấy tham gia thi đại học là do mẹ cô ấy đi mượn, ý của cha cô ấy chính là bảo sau khi cô ấy thi trượt thì nhanh chóng về nhà kết hôn.

"Mối hôn nhân mà cha tôi quyết định cho tôi, nhà trai lớn hơn tôi bảy tuổi, vợ trước đã mất, tôi không muốn lấy. Nhưng nếu như tôi không thi đậu, cha tôi nói rồi, dù có trói thì cũng phải trói tôi đến nhà trai."

Giọng Ngô Linh Lị trầm thấp, trên khuôn mặt bình tĩnh mang theo một vẻ quật cường: "Tôi nhất định có thể thi đậu, một ngày tôi chỉ ngủ ba giờ, lúc buồn ngủ thì lấy kim đ.â.m mình, tôi không muốn sinh con, cũng không muốn lấy những tên đàn ông đó. Chị cả của tôi lấy phải một người chồng như vậy, sinh liền hai đứa nhỏ, cũng đều là con gái, bị anh rể tôi đánh gần c.h.ế.t mới thôi..."

Hà Loan Loan nghe được thì thổn thức: "Cô yên tâm, tôi cũng cảm thấy cô nhất định có thể thi đỗ! Yên tâm trở về chờ tin tức đi!"

Ngô Linh Lị nghĩ đến tương lai, trên mặt lộ ra nụ cười: "Được, đến lúc đó, chúng ta đều báo danh vào đại học ở Kinh Thị nhé? Được không? Chờ tới Kinh Thị rồi, chúng ta vẫn làm bạn bè! Tôi nghe người ta nói, Kinh Thị lớn lắm đẹp lắm, cái gì cũng có!"

Cô ấy cảm thấy thành tích của Hà Loan Loan rất tốt, còn tốt hơn cô ấy, có lẽ hai người bọn họ đều có cơ hội đến Kinh Thị.

Hà Loan Loan gật đầu, hai người đều giữ lời hẹn này ở trong lòng.

Ngô Linh Lị đi bắt kịp chuyến xe về nhà, còn Hà Loan Loan vừa quay đầu đã nhìn thấy xe của nhà họ Mộ đang đợi cô.

Kỳ thi kết thúc, hai vợ chồng Mộ Giang cố ý tới đón Hà Loan Loan chính là muốn để cô lại đến nhà họ Mộ ăn bữa cơm, ở đó hai ngày.

Hà Loan Loan cũng không từ chối, cô biết người nhà họ Mộ muốn đối xử tốt với cô, sau này có rất nhiều cơ hội để bọn họ qua lại, không thể từ chối nhiều lần được. Nào ngờ Hà Loan Loan mới đến nơi mà nhà họ Mộ mới dọn tới, vừa mở cửa liền trông thấy người ngoài dự liệu!

Cô kinh ngạc mừng rỡ gọi: "Cha!"

Lý Quốc Chấn đứng lên, tươi cười dang cánh tay ra, ôm chầm lấy con gái!

"Loan Loan, cha biết tính cách của con, không muốn bị người khác quấy rầy nen mấy ngày nay đi thi không tới tìm con. Nhưng con thi xong rồi, cha liền muốn gặp con. Cha nuôi mẹ nuôi của con cũng muốn gặp con nữa."

Hà Loan Loan nghĩ tới khoảng cách xa xôi như vậy, cơ thể của Lý Quốc Chấn cũng không tốt lắm, còn cố ý ngồi xe lửa tới thăm mình, trong lòng liền có chút áy náy.

Cô nhanh chóng nói: "Cha, cha nuôi mẹ nuôi, con thi cử chắc là khá ổn, đến lúc đó con sẽ cố hết sức báo danh vào trường học ở Kinh Thị."

Tư lệnh Mộ lắc đầu: "Chờ con đến Kinh Thị thì lại cách xa cha, hời cho cha con rồi!"

Lý Quốc Chấn đắc ý nói: "Đây là con gái ruột của tôi, trong khoảng thời gian này đã hời cho ông rồi! Về sau ông nhớ Loan Loan thì ông đến Kinh Thị là được."

Thấy dáng vẻ hai người tranh giành tình cảm, Hà Loan Loan không nhịn được bật cười: "Cha, cha nuôi, về sau chúng ta có thể gọi điện thoại mà, hơn nữa, Dục Hàn còn công tác ở Tây Lâm, sau này có lẽ con sẽ thường xuyên trở về."

Nhắc tới Cố Dục Hàn, không biết vì sao nụ cười trên mặt tư lệnh Mộ lại phai nhạt đi.

Lý Quốc Chấn nhanh chóng lái đề tài đi: "Được, Loan Loan à mấy ngày nay thi cử vất vả rồi, hôm nay cha mời khách, chúng ta đi ra ngoài ăn thôi!"

Tư lệnh Mộ cũng cười nói: "Được được được, Mộ Giang, đi lấy rượu quý của cha ra đây..."

Nhưng Hà Loan Loan lại nhạy cảm mà nói: "Cha nuôi, có phải Dục Hàn đã xảy ra chuyện gì không ạ?"

Tư lệnh Mộ đứng lên: "Hả? Chuyện gì cơ? Sao cha không biết?"

Trông ông ấy có vẻ rất tự nhiên.

Nhưng Hà Loan Loan lại hiểu rõ ràng, tư lệnh Mộ đang nói dối!

Lòng cô lập tức luống cuống: "Cha nuôi, chắc chắn cha đã biết tin! Con vẫn luôn không hỏi cha là vì cảm thấy nếu như chuyện này yêu cầu bảo mật thì con không nên hỏi, nhưng nếu anh ấy đã xảy ra chuyện, xin cha nhất định phải nói cho con!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play