Hà Loan Loan dựa vào trong lòng anh, giọng nói mềm mại: "Nếu có thể sửa được đường thì ngày thường các anh huấn luyện dã ngoại, công tác bên ngoài, vận chuyển vật tư gì đó cũng đều tiện lợi hơn, còn nữa bên phía căn cứ nghiên cứu của cha em đi ra ngoài cũng càng tiện hơn. Lần sau anh ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, em có thể nhìn thấy anh trước một tiếng, điều này sẽ khiến em rất vui mừng."
Giọng nói của cô gái giống như con mèo nhỏ, cô ở bên ngoài luôn bình tĩnh hào phóng, nhưng mỗi lần ở trước mặt anh đều lập tức đổi sang dáng vẻ này.
Nũng nịu, mong manh, vừa nói đã làm toàn thân người ta tê dại.
Cố Dục Hàn cực kỳ yêu thích bộ dạng này của cô.
Trực tiếp xoay người đè ở dưới thân, yết hầu chuyển động, bàn tay to chui vào quần áo của cô.
Môi anh dán ở bên tai cô, nói: "Vậy anh thay mặt tổ chức cảm ơn em trước. Vợ ơi, lần này còn cắn anh thì nhớ nhẹ thôi..."
Một đêm lăn lộn, Hà Loan Loan bị cảm ơn hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng khóc lóc lại cắn anh một cái.
Lời cảm ơn đặc biệt ấy mới tính là kết thúc.
Ngày hôm sau Cố Dục Hàn mang theo Hà Loan Loan cùng đi làm thủ tục, sửa đường cần phải xin phép, cũng cần làm thủ tục, không phải một việc đơn giản.
Ai ngờ chuyện Cố Dục Hàn lái xe mang theo Hà Loan Loan đi ra ngoài đã nhanh chóng bị truyền ra.
Lúc Dương Ba biết được đã nói thẳng: "Tôi biết ngay anh ta sẽ không từ bỏ cơ hội về Kinh Thị mà, không phải bây giờ đã lập tức đi tìm người lo liệu rồi sao?"
Những người khác cũng chỉ có thể uyển chuyển khuyên Dương Ba: "Thật ra chuyện này cũng không có cách nào khác, người ta có ông cậu giỏi giang, anh có thể làm gì bây giờ..."
Dương Ba suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đi tìm tư lệnh Mộ một chuyến.
Trước kia anh ta từng có vài phần giao tình với tư lệnh Mộ, tuy rằng không đến mức rất quen thuộc nhưng Dương Ba vẫn đến nhổ cỏ cho vườn rau, còn cuốc đất lau kính, làm việc tay chân làm một vòng ở nhà tư lệnh Mộ, cuối cùng mới mở miệng nói: "Mẹ tôi đã mất rồi, trong nhà chỉ còn lại cha tôi, mắt đã sắp mù rồi, tôi nghĩ nếu như có thể về Kinh Thị thì cũng tiện chăm sóc cho cha tôi..."
Tư lệnh Mộ không nói gì, xua xua tay bảo anh ta đi.
Ai ngờ Dương Ba kiên trì không thôi, cứ có thời gian rảnh liền chạy tới nhà mấy lãnh đạo lớn, không phải cuốc đất thì chính là lau kính.
Nháy mắt, đa mười ngày trôi qua.
Cuối cùng Dương Ba cũng thực hiện được chuyện này.
Rồi sau đó, đại hội khen thưởng quý một sắp bắt đầu rồi.
Cố Dục Hàn là người đại biểu lên bục đọc diễn văn, nhóm vợ lính cũng có một ít người đi làm khán giả.
Hà Loan Loan ngồi ở dưới nhìn Cố Dục Hàn ở trên bục nghiêm túc chính thức lên tiếng, chỉ cảm thấy ánh đèn làm chồng cô càng đẹp trai hơn vài phần, nhìn thế nào cũng đều thấy đẹp!
Dương Ba ngồi ở bên phải phía trước Hà Loan Loan, anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, nói khẽ với Hà Loan Loan: "Cô đoán xem lát nữa tuyên bố người được điều đi sẽ là ai? Là Cố Dục Hàn mà cô lấy sao?" Anh ta muốn cho Hà Loan Loan hiểu được, trong nhà Cố Dục Hàn có người thì đã sao, có đôi khi vẫn vô dụng.
Nhưng Hà Loan Loan lại có chút kinh ngạc mà nhìn anh ta: "Anh đang nói cái gì vậy? Vì sao lại muốn điều đi? Anh rất chán ghét cái đất Tây Lâm này sao? Chúng tôi đều rất yêu mến vùng đất này!"
Người bên cạnh Dương Ba lập tức đều nhìn về phía anh ta.
Có rất nhiều người không được điều đi đang buồn bực mỗi ngày, nhờ có sự yêu mến đối với vùng đất này nên mọi người mới có thể giữ được trái tim phấn đấu kia.
Nhưng lúc này, nếu có người nói không yêu mến vùng đất này thì khẳng định sẽ bị mọi người chỉ trích!
Bị ánh mắt bỏng rát của những người đó nhìn vào, Dương Ba xấu hổ muốn chui vào trong đất.
Nhưng điểm c.h.ế.t người chính là ngay sau đó, chính miệng Cố Dục Hàn đã tuyên bố: "... Đồng chí Dương Ba sẽ được điều đến căn cứ ở Kinh Thị, hy vọng anh tới Kinh Thị rồi cũng có thể nghiêm khắc tuân theo và làm tròn chức trách của quân nhân..."
Phía dưới có rất nhiều người khe khẽ thì thào.
Mà một khắc tiếp theo, tin tức càng làm người ta phấn chấn hơn đã truyền đến.
Khoé môi Cố Dục Hàn mang theo nụ cười mỉm: "Điều khác cần tuyên bố chính là sẽ tu sửa một con đường mới từ nơi đóng quân của chúng ta đến nội thành Tây Lâm, về sau con đường này sẽ giúp chúng ta tiết kiệm hơn phân nửa thời gian! Đi lại sẽ tiện lợi hơn rất nhiều!"
Nói rồi anh vỗ tay đầu tiên, toàn hội trường vỗ tay như sấm!
Hà Loan Loan không để Cố Dục Hàn tuyên bố ra bên ngoài là cô bỏ vốn sửa đường, nhưng lúc này nghe mọi người vỗ tay, trong lòng cũng cực kỳ kích động!
Cô cũng vỗ tay theo, lòng tràn đầy vui sướng!
Dương Ba ngồi ở trong đám người, c.h.ế.t lặng nâng tay lên vỗ, lại cảm thấy mình dường như đã bị cô lập.
Chuyện sửa đường được khởi công rất nhanh, Hà Loan Loan bỏ tiền ra, chuyện còn lại là do Cố Dục Hàn sắp xếp.
Tưởng tượng đến nhờ có chuyện tốt mình làm sẽ mang đến lợi ích cho nhiều người như vậy, Hà Loan Loan liền cảm thấy vui vẻ.
Không chỉ như thế, việc làm ăn của xưởng thuốc Trường Ninh rất tốt, dưới kiến nghị của Hà Loan Loan, bên phía xưởng trưởng Ngưu đã thành lập quỹ đi học ở cả nước, cung cấp học bổng cho trẻ em con nhà nghèo, điều này càng được toàn xã hội khen ngợi.
Thuốc do xưởng thuốc Trường Ninh sản xuất ra được bán càng ngày càng rộng rãi, khắp nơi trong cả nước đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.
Hà Loan Loan đã trở thành đại cổ đông, có số tiền cuồn cuộn không ngừng vào tài khoản.
Trái lại, cuộc sống của Hà Linh Linh thảm hơn nhiều, xưởng sản xuất thuốc nhỏ của cô ta đã hoàn toàn đóng cửa, tài sản trong tay đã mất bết, hiện tại chỉ có thể ở nhờ nhà giáo sư Cao.
May mà Cố Viêm Lâm đã quyết định tiến quân vào ngành sản xuất may mặc, mang theo Hà Linh Linh làm cùng.
Anh ta nhớ rõ, dựa theo quỹ đạo ban đầu, anh ta và Hà Linh Linh thuận buồm xuôi gió trong ngành sản xuất may mặc, nhất định có thể kiếm được tiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT