Hà Loan Loan cầm lấy hai hộp cao trị mụn, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì quả thật chẳng khác gì sinh đôi.

Thời đại này luật bản về bản quyền còn chưa rõ ràng, nếu thưa kiện thì phần thắng cũng không lớn.

Đối phương là xưởng sản xuất ở Hải thị, quả thật hàng hóa ở Hải thị được người ta tin tưởng hơn.

Trưởng xưởng Ngưu tức đến dựng ngược tóc gáy: “Hay là chúng ta làm lại bao bì.”

Hà Loan Loan mím môi khẽ lắc đầu: “Nếu chúng ta sửa bao bì thì khách hàng sẽ càng mua sản phẩm giả mạo bao bì kia. Bọn họ đang cọ nhiệt độ của chúng ta, sao chép nhãn hiệu của chúng ta, loại người không biết xấu hổ như vậy, chỉ dùng cách bình thường e là không đối phó được.”

Trưởng xưởng Ngưu thở dài: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hà Loan Loan nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay là mọi người đến Hải thị một chuyến, điều tra thử xem nhà máy này là ai mở, người đứng sau là ai, trong xưởng bọn họ có sản phẩm gì, cố gắng mang hết về đây.”

Cô tỉ mỉ nói rõ ý tưởng của mình, tốt nhất là tốn chút công phu cho người vào nhà xưởng của đối phương làm việc một thời gian.

Trưởng ban Triệu vỗ đùi: “Tôi đi! Tôi tự mình đi!”

Trưởng xưởng Ngưu lập tức đồng ý: “Vậy cứ làm theo cách của Loan Loan!”

*

Cuộc sống của Hà Linh Linh dạo này cũng không tệ lắm.

Vốn dĩ cô ta và Cố Viêm Lâm đã nháo loạn không ít.

Nhưng trong tay Cố Viêm Lâm lúc này không có tiền, vòng đi vòng lại cũng chỉ có thể tìm cô ta, đòi cô ta tiền để tiếp tục buôn bán.

Cố Viêm Lâm dự tính sản xuất quần áo vì mấy ngành sản xuất khác đều bị đình trệ, kinh doanh lỗ vốn.

Mà cao trị mụn Hà Linh Linh làm càng ngày càng cháy hàng, còn được quảng cáo trên truyền hình.

Cô ta và Trần Thúy Hoa cũng âm thầm cho vay nặng lãi từ Hải thị tới Tây Lâm, kiếm được không ít tiền.

Còn việc bức tử bao nhiêu người thì cô ta mặc kệ. Hà Linh Linh cũng không nghĩ bây giờ bản thân lại có nhiều tiền như vậy!

Không dựa vào ai cũng có thể kiếm nhiều tiền!

Trần Thúy Hoa được giáo sư Cao vung tiền tìm kẻ chết thay, lén lút rời khỏi nhà giam.

Bà ta dự tính tới Hương thị chỉnh dung.

“Linh Linh, thời đại phát triển quá nhanh, bây giờ còn có phẫu thuật thẩm mỹ, mẹ đi tu sửa một phen, sau đó đổi một tên khác là sẽ không còn ai nhận ra nữa!”

Trần Thúy Hoa nghĩ đến Lý Quốc Chấn và Hà Loan Loan là lại thấy buốt răng!

Hà Linh Linh có chút lo lắng: “Mẹ, chỉnh dung xong là có thể biến thành một người khác sao? Vậy con có thể chỉnh không?”

Cô ta vẫn luôn ghét bỏ bản thân không xinh đẹp bằng Loan Loan, nếu thật như vậy thì cô ta cũng muốn làm thẩm mỹ!

Trần Thúy Hoa trấn an cô ta: “Mẹ đi thử trước xem sao, nếu được thì con đi. Bây giờ con tranh thủ thời gian làm thêm vài cọc cho vay nặng lãi, tích góp nhiều tiền một chút, mẹ đi vài tháng rồi về ngay.”

Chờ bà ta trở lại, chắc chắn sẽ khiến cuộc sống của Hà Loan Loan cùng Lý Quốc Chấn đảo loạn đến long trời lở đất!

Hà Linh Linh chỉ có thể đồng ý.

Cô ta không định đợi ở Tây Lâm, trở về Hải thị vẫn an toàn hơn một chút.

Việc kinh doanh quần áo của Cố Viêm Lâm cũng nên thực hiện ở Hải thị.

Lúc bọn họ tới Hải thị, Trần Thúy Hoa không ở đó, bọn họ cũng không tiện tới chỗ giáo sư Cao, bèn vung tiền mua một căn nhà mới.

Lại mua thêm một chiếc ô tô mới tinh, còn thuê hai bảo mẫu, Hà Linh Linh ăn mặc trang điểm như một quý phu nhân thật thụ.

Cô ta nghĩ tới Hà Loan Loan vẫn còn ở đại viện làm một bác sĩ rách nát, ngồi xe vào thành phố một chuyến là muốn hôn mê thì cảm thấy bản thân mình mới là người chiến thắng.

Hà Loan Loan nhận cha thì sao? Không phải vẫn ở trạm dừng chân người không thể ở quỷ không thể trú đó sao?

Huống chi cô ta cảm thấy Hà Loan Loan hẳn là không thể sinh, nếu không tại sao đã kết hôn được một năm mà vẫn không có động tĩnh gì?

Hà Linh Linh cười cười, lại có chuyện xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play