Đời trước, Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh lũng đoạn thị trường trang phục trong nước.

Nếu chất lượng quần áo của bọn họ tốt thì xem như thôi, tuy nhiên hàng hóa bọn họ sản xuất ra ngoài mặt thì chỉnh tề tiêu chuẩn nhưng thật ra trong đó có chứa một số thành phần độc hại.

Lúc Hà Loan Loan là một oan hồn đã nhìn thấy Hà Linh Linh cùng Cố Viêm Lâm dung túng người của bọn họ ăn xén nguyên vật liệu, động tay động chân lên những vật liệu sản xuất quần áo.

Vì thế trong quần áo lúc đó có chứa rất nhiều vật chất gây ung thư, những người lớn tuổi mắc ung thư ngày càng nhiều nhưng bọn họ lại không biết nguyên nhân là gì.

Hà Loan Loan không hy vọng những người lòng dạ hiểm độc như thế khống chế thị trường quần áo trong nước.

Cô cảm thấy chỉ có những người thật sự yêu thích thời trang mới là người xứng đáng tạo ra quần áo.

Tào Quyên chỉ là người tiên phong, Hà Loan Loan muốn dùng tài lực của bản thân khai quật thật nhiều nhân tài của những ngành nghề khác nhau.

Quả nhiên, Tào Quyên vừa nghe bản thân có thể tự tay làm quần áo thì mắt lập tức sáng lên: “Loan Loan, thật vậy sao? Vậy là quá tốt rồi!”

Đêm đó, Hà Loan Loan và Tào Quyên ra ngoài thuê phòng.

Thuê nhà ở thời đại này cũng rất tiện, chỉ cần hỏi thăm xem có nhà nào còn trống cho thuê, nộp tiền thuê nhà là có thể vào ở.

Trong tay Tào Quyên không có quá nhiều tiền nên cô ấy chỉ thuê một căn phòng nhỏ ở tạm.

Lúc Hà Loan Loan giúp Tào Quyên dọn nhà xong thì trời đã tối đen.

Tào Quyên vui mừng không thôi, cả người đều tràn ngập sự phấn khích!

Hà Loan Loan ôm Trân Trân, Tào Quyên vừa làm việc vừa nói: “Loan Loan, tôi dự định tiếp tục làm việc ở xưởng may, ban ngày tôi ôm con đi làm, buổi tối thì may quần áo, chờ may xong thì tôi sẽ tranh thủ một tiếng đồng hồ nghỉ trưa để bày hàng bán!”

Cuộc sống có thêm hy vọng, Tào Quyên vui mừng như tết đến, ngày mai cô ấy chỉ cần đến ban Phụ nữ xin trợ giúp tài chính là đã có thể mua được một chiếc máy may đã qua sử dụng, mua thêm một ít vải vóc và kim chỉ là có thể bắt đầu công việc.

Tào Quyên không nhịn được ôm lấy Hà Loan Loan: “Tối nay cô ở đây đi, ngày mai rồi về, chúng ta trò chuyện một chút.”

Bánh bao thịt Hà Loan Loan đem tới chỉ cần làm nóng lại là ăn được. Tào Quyên còn nấu thêm một ít cháo táo tàu, có bánh bao thịt và cháo, hai người ăn cũng đủ no.

Hà Loan Loan còn kiểm tra miệng vết thương cho Trân Trân, con bé được uống sữa bột loại tốt nên lớn rất nhanh, miệng vết thương khép lại không ít.

Tào Quyên nói cho cô biết Trân Trân bây giờ đã rất ít khóc đêm, chẳng khác gì mấy đứa bé bình thường, chỉ lúc nào đói bụng hoặc tè dầm thì mới khóc.

Hai người nằm trên giường nói chuyện, bất tri bất giác đã ngủ mất.

Chỉ là Hà Loan Loan đang mơ màng ngủ thì bỗng nhiên bừng tỉnh!

Cô đột nhiên nhớ ra hôm nay bản thân bận rộn cả ngày nhưng đã quên gọi điện về nhà!

Lúc tới đây cũng không nói với Cố Dục Hàn hôm nay cô không về.

Nhưng thời đại này phương tiện liên lạc còn chưa phát triển, nếu đi ra ngoài mà không thấy về nhà thì đa phần là không về kịp, người trong nhà cũng sẽ không sốt ruột.

Hà Loan Loan ngẫm nghĩ một hồi rồi nương theo cửa sổ nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ đêm.

Cố Dục Hàn hẳn là đã tan tầm ăn cơm rồi đi ngủ nhỉ?

Nhưng không biết vì sao cô lại không ngủ được.

Cô nằm trên giường mở to mắt, nghe tiếng hít thở đều đều của Trân Trân cùng Tào Quyên, ma xui quỷ khiến thế nào lại đứng lên.

Đêm đầu tháng tư, ánh đèn đường ngoài cửa sổ rọi xuống mặt đường có chút tiêu điều, một bóng người cao lớn đang đứng bần thần dưới cột đèn đường, ánh đèn khiến hình bóng của anh kéo dài thật dài.

Gió thổi bao nilon dưới đất bay thật xa thật xa.

Tựa như một cảnh phim điện ảnh.

Tim Hà Loan Loan lập tức lỡ một nhịp!

Sao người kia lại giống Cố Dục Hàn như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play