Cha của Mộ Hải là tư lệnh Mộ, tiếng tăm lừng lẫy, quản lý ba anh em bọn họ vô cùng nghiêm khắc.
Từ nhỏ bọn họ đã không có em gái, lúc đó còn ở chung đại viện với Hoàng Vũ Vi, vì Hoàng Vũ Vi xinh đẹp lại biết làm nũng nên Mộ Hải đối với Hoàng Vũ Vi đều là hữu cầu tất ứng.
Khi đó nhà họ Hoàng đã thử để Hoàng Vũ Vi nhận tư lệnh Mộ làm cha nuôi, ai biết tư lệnh Mộ không chịu gật đầu.
Nhưng trong lòng Mộ Hải, Hoàng Vũ Vi đã sớm như em gái ruột của anh ta.
Mà Mộ Hải đang làm việc ở bệnh viện Kinh thị, mấy ngày nay nghỉ phép về nhà.
Anh ta đã nghe Hoàng Vũ Vi kể hết chuyện Hà Loan Loan bắt nạt cô ta nên hôm nay mới cố ý tới đón Hoàng Vũ Vi.
Bánh trứng gà rơi dưới đất, Mộ Hải không vui gọi Hà Loan Loan: “Không phải mắt cô vẫn còn tốt đó sao? Người to thế này mà không nhìn thấy à? Bánh trứng gà vừa mua đã bị cô làm rơi xuống đất hết rồi!”
Hà Loan Loan bình tĩnh nhìn Mộ Hải: “Mắt không tốt có thể bỏ qua, nhưng đầu không tốt thì phải trị, là anh đột nhiên đụng vào tôi, đi đường phải bám vào lề phải, không biết à?”
Gương mặt cô xinh đẹp lạnh lùng, làn da trắng như sữa bò, hai tròng mắt trong trẻo như quả nho.
Lúc Mộ Hải đi vào quả thật đã đi bên trái, nếu muốn nói tới trách nhiệm thì trách nhiệm của Mộ Hải lớn hơn.
Ai biết Mộ Hải lại cười lạnh: “Thời buổi này càng ngày càng có nhiều người tố chất kém. Vi Vi, anh ba đưa em đi mua cái khác.”
Hà Loan Loan lười để ý tới anh ta, quay đầu bỏ đi.
Hoàng Vũ Vi bước lên cười với Mộ Hải: “Anh ba, anh hung dữ quá.”
Mộ Hải hừ một tiếng: “Người kia dám bắt nạt em, đương nhiên anh phải dữ một chút. Được rồi, không phải đã nói là sẽ đi dạo phố với anh sao? Cha anh mới nhận con gái nuôi, mấy ngày nữa phải đi gặp mặt con bé, muốn anh phải đi cùng, anh còn chưa biết phải mua quà gì đâu.”
Hoàng Vũ Vi làm nũng: “Vậy chẳng phải anh có em gái rồi sao? Sau này em gọi anh thì anh có tới được nữa không?” Tuy cô ta biết rất rõ bản thân không thích Mộ Hải nhưng nếu có người tình nguyện nghe cô ta sai sử thì Hoàng Vũ Vi đương nhiên phải lợi dụng.
Dù sao cũng là Mộ Hải nguyện ý.
Mộ Hải nhéo tai cô ta: “Em nói xem? Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em gái là em gái, em là em.”
Nhưng Mộ Hải thật sự rất mong đợi cô em gái nuôi chưa gặp mặt kia.
Nghe ông già nói cô bé này rất ưu tú, khiến người ta vô cùng yêu thích!
Hai người mau chóng đi dạo phố.
Hà Loan Loan lại đi thẳng tới chỗ ban Phụ nữ.
Cô thở hồng hộc chạy tới đó, tranh thủ trước giờ tan tầm để tìm chủ nhiệm Hồ của ban Phụ nữ nói vài lời: “Chào cô, tôi muốn thành thành lập một quỹ cộng đồng, lấy danh nghĩa một tổ chức để giúp đỡ những người phụ nữ khác gây dựng sự nghiệp, cô có thể xem giúp tôi cần làm những thủ tục gì không?”
Chủ nhiệm Hồ vốn dĩ đã sắp tan làm, nghe cô nói mấy lời này thì lập tức nở nụ cười.
“Người trẻ tuổi, cô có suy nghĩ như vậy thật không tệ, nhưng cô dự định đầu tư bao nhiêu? Kỳ thật có rất nhiều người phụ nữ sống rất khó khăn, nhưng một mình cô thì có thể giúp đỡ bao nhiêu người? Hơn nữa nếu những người phụ nữ cô giúp đỡ gặp thất bại thì phải làm sao?”
Hà Loan Loan kiên định nói: “Tôi tin tưởng những người đang rơi vào nghịch cảnh vẫn sẽ tiếp tục hướng về phía trước. Tôi dự định đầu tư khoản hai ngàn đồng trước, tất nhiên những người phụ nữ tới đây xin giúp đỡ đều phải ký hợp đồng, cũng phải làm một bản kế hoạch gây dựng sự nghiệp chi tiết tỉ mỉ.”
Thời đại này, tư duy “ra biển” vẫn còn chưa phổ biến, chỉ có số người to gan bắt đầu bày hàng buôn bán.
Chủ nhiệm Hồ chết lặng.
Thân là người của ban Phụ nữ, cô ấy hiểu rõ ai là người sống khổ sở nhất trong xã hội.
Ở thời đại này, con dâu dễ dàng bị mẹ chòng giày xéo, tuy hiện tại đã bắt đầu tuyên truyền việc phụ nữ có thể đỡ nửa bầu trời nhưng phụ nữ sau giờ tan làm về nhà vẫn phải tiếp tục chăm sóc con cái chăm nom việc nhà, còn đàn ông thì sao, chỉ cần đi làm à đủ rồi.
Không ít người phụ nữ vừa vất vả mệt mỏi vừa bị nhà chồng bạo hành ức hiếp đến mức thắt cổ, uống thuốc tự tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT