Ban đầu lúc cô còn ở thôn Đông Phong, bởi vì quá vất vả, còn thiếu dinh dưỡng nên vẫn chưa trắng như bây giờ.
Từ sau khi kết hôn, ăn no uống đủ, phương diện kia lại cực kỳ điều hòa, làn da trên người cô càng ngày càng trắng, mềm mượt như ngọc, dưới ánh mặt trời phiếm ánh đào hoa nhàn nhạt, còn mang theo một hương thơm mà đến chính bản thân cô cũng chưa phát hiện ra...
Mặt Hà Loan Loan đẹp như trăng, da như mỡ đông, mắt như hồ nước mùa thu, môi như ráng mây màu đỏ.
Nhưng những thứ đó đều có thể trông thấy lúc mặc quần áo.
Chỉ cần Cố Dục Hàn tưởng tượng đến dáng người nhìn như không có đường cong quá rõ lại làm người ta mê muội mãnh liệt như sóng trào phía dưới lớp áo khoác kia...
Cùng cái eo nhỏ hình thành sự đối lập rõ ràng.
Anh hận không thể c.h.ế.t ở trên giường, c.h.ế.t do kiệt sức vì cô!
Cho nên, sao anh có thể buông bỏ cô được?
...
Hai người liều c.h.ế.t triền miên, mãi cho đến khi nhà hàng xóm bên ngoài có tiếng trẻ con ồn ào, tiếng xào rau xèo xèo trong nồi truyền đến, Cố Dục Hàn mới buông Hà Loan Loan ra.
Rõ ràng vẫn còn là mùa xuân, buổi sáng còn se se lạnh mà Hà Loan Loan lại ra mồ hôi khắp người, không nhịn được oán trách: "Ưm, ga trải giường đều ướt đẫm rồi..."
Cố Dục Hàn cười mập mờ, Hà Loan Loan lập tức hiểu ra, đánh anh một cái.
Lần này lại chọc tới anh, người bị tóm lấy ấn vào trong ngực.
Xoa nắn, hôn môi, một hồi lâu mới hoàn toàn kết thúc.
Cố Dục Hàn đứng dậy trước, nhanh chóng giặt sạch ga trải giường, thay ga trải giường mới.
Hà Loan Loan nhân cơ hội đi chuẩn bị bữa sáng.
Thật ra không cần tự mình làm, cô trực tiếp mua một phần cơm hộp từ trong không gian. Bánh quẩy xốp giòn ngon miệng, bánh dày, sữa đậu nành thơm mới ép ngọt thanh tinh khiết, cháo ngũ cốc thơm ngon, còn có tiểu long bao nhân thịt heo mới vừa hấp xong còn bốc hơi nóng, bánh bao nhân đậu đỏ nhừ, dưa leo trộn chua cay ngon miệng, trứng chần nước sôi cùng với một đĩa mì đậu que thật to thơm ngào ngạt.
Sức ăn của Hà Loan Loan không lớn, chỉ có thể ăn nửa cái bánh quẩy, nhưng sở dĩ cô lấy ra nhiều như vậy là bởi vì Cố Dục Hàn ăn hết sạch.
Anh tiêu hao nhiều năng lượng, rất khoẻ nên tất nhiên cũng ăn nhiều.
Mỗi lần Hà Loan Loan nhìn Cố Dục Hàn ăn cơm đều cảm thấy là một loại hưởng thụ.
Lúc anh ăn cơm, gió cuốn mây tan, nhưng tướng ăn không hề thô lỗ, ngược lại làm người ta cảm nhận được một loại sức sống bừng bừng hướng về phía trước, ăn cái gì cũng giống như rất ngon, sẽ làm khẩu vị của Hà Loan Loan tốt hơn chút.
Hà Loan Loan vốn dĩ đang định đi làm thì bỗng nhiên nghe được trong đầu có một âm thanh vang lên.
"Gửi tiết kiệm năm mươi vạn sinh hoạt phí cho con gái yêu Hà Loan Loan."
Cô lập tức tiến vào nông trường, nhấn vào xem số dư tài khoản, cả người đều kinh hãi!
Trước đó cha mẹ cô đã cho cô hơn bảy vạn rồi, sau đó mẹ chồng Hạ Quân cho cô ba vạn, hiện tại không ngờ cha lại lập tức cho năm mươi vạn!
Số tiền này khẳng định là sổ tiết kiệm tích góp mở dưới tên của cô.
Chỉ là Hà Loan Loan có được bàn tay vàng cho nên tiền cũng sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản của cô.
Bất luận Hà Loan Loan sử dụng ở trong không gian hay là lấy ra đều được.
Cô không bình tĩnh nổi, nhìn số dư, đôi mắt trợn to!
Ai không yêu tiền chứ? Cô không thể phủ nhận mình không yêu tiền.
Nhưng mãi đến giờ khắc này mới hiểu được, nằm không cũng có tiền, thật sự quá sướng!
Quả thực như thể chỉ trong một đêm căn nhà đã phá bỏ và di dời vậy!
Ở thời đại này, nhà nào có đến tiền vạn đã là rồng phượng trong loài người, đã sống cuộc sống hơn người rồi, nhưng không ngờ cha cô chỉ tiện tay đã có thể cho cô 50 vạn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT