Hứa Đồng mang thai nên không thể chạy quá nhanh, Hoàng Vũ Vi nhanh chóng bắt được cô ta!
“Chính là cô! Dám đến bệnh viện chúng tôi tống tiền! Cô là người ở trạm trú quân này? Được, tôi đi tìm lãnh đạo của cô!”
Hoàng Vũ Vi tức giận trong lòng, một hai muốn đưa Hứa Đồng đi tìm lãnh đạo.
Cuối cùng lại gặp được Dương Ba, anh ta biết chuyện Hứa Đồng đòi một số tiền lớn vì cái chết của mẹ anh ta thì giận tới mức muốn ngất xỉu, đưa chân đá Hứa Đồng một cái: “Cô là đồ đệ tiện! Tôi còn cho rằng cô có lòng tốt vào đó hầu hạ mẹ tôi!”
Hoàng Vũ Vi càng la to: “Cô ta không chỉ tống tiền mà còn thêm thuốc khác vào thuốc của bệnh nhân, đây là mưu sát!”
Dương Ba rất thương mẹ nên một hai phải đưa Hứa Đồng tới Cục Cảnh Sát!
Nhưng Hứa Đồng bỗng nhiên ôm bụng hô: “Dương Ba! Trong bụng tôi có đứa nhỏ, tôi không thể ngồi tù! Huống chi tôi ngồi tù thì anh được lợi gì? Tiền đồ của anh cũng không còn nữa!”
Hai người bọn họ là vợ chồng, Hứa Đồng ngồi tù thì thanh danh của anh ta cũng bị ảnh hưởng.
Thấy Dương Ba do dự, Hoàng Vũ Vi lại nghe thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đây là cô gái vừa mới thổ lộ với đoàn trưởng Cố đúng không, sao cô ta lại đánh nhau với Hứa Đồng rồi?”
“Nha, không biết xấu hổ như vậy sao? Người ta đã kết hôn rồi mà cô ta còn muốn đến cướp?”
Hoàng Vũ Vi nóng mặt, phẫn nộ không có chỗ phát tiết, bèn bước lên đánh Hứa Đồng!
“Đều là cô làm hại tôi! Đều là cô làm hại tôi!”
Nào biết cú đá của Dương Ba lúc nãy đã rất mạnh, Hoàng Vũ Vi lại còn bước lên lay Hứa Đồng, Hứa Đồng đột nhiên bị đẩy vào một tảng đá lớn ở phía sau, bụng đột nhiên tê rần, đùi nóng lên, m.á.u tươi phun trào!
“Đau! Đau...” Hứa Đồng ôm bụng, mắt trợn tròn, ngã ra đất...
Chỉ một lúc mà máu trên đất đã ngày một nhiều thêm.
Thôi Xuân Hồng hét lên một tiếng: “Ai nha!! Chết người rồi! Sao lại nhiều máu như vậy!”
Hoàng Vũ Vi ngẩn ra, cũng có chút kinh hoảng, lúc nãy cô ta cũng ra tay, nếu Hứa Đồng thật sự một xác hai mạng thì cô ta cũng xong đời! Một vũng máu lớn đỏ rực dưới đất, lan ra càng ngày càng xa.
Hứa Đồng ngơ ngác nằm dưới đất, đồng tử dần dần tan rã, mở miệng cầu cứu: “Cứu mạng, cứu mạng...”
Cô ta thậm chí còn thoi thóp nhìn Hoàng Vũ Vi nói: “Bác sĩ Hoàng, cứu tôi...”
Nhưng Hoàng Vũ Vi đang hoảng loạn, chỉ có thể ấp úng nói: “Đây, đây không phải bệnh viện, xuất huyết nhiều như vậy làm sao mà cứu được!”
Đầu óc Dương Ba hỗn loạn, anh ta cũng đâu muốn nháo ra mạng người!
Trong đầu anh ta hiện lên bóng dáng của Hà Loan Loan, Hà Loan Loan nhất định có thể cứu!
Cố Dục Hàn vừa về đến nhà, mới vào cửa là đã nhìn thấy Hà Loan Loan đang ngồi trước bàn làm việc viết vẽ gì đó.
Anh bước tới ôm lấy cô từ phía sau, thân mật hôn lên vành tai cô: “Bà xã.”
Nói thật, lần nào Hà Loan Loan cũng cảm giác như anh là một con hổ to đang làm nũng với cô.
Cô vẫn còn đang bận rộn, bèn đưa tay vỗ tay anh: “Đợi một chút, để em viết xong tờ này đã.”
Cố Dục Hàn cũng không vội, anh đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn bộ dáng làm việc của cô, lén lút cầm mấy ảnh chụp lại khoảnh khắc này.
Bất tri bất giác anh đã dùng hết một cuộn phim.
Trước kia Cố Dục Hàn luôn không hiểu vì sao người ta phải chụp ảnh.
Sau khi kết hôn, hơn ai hết, anh lại là người muốn ghi lại cuộc sống của bọn họ, ghi lại bộ dáng của Hà Loan Loan qua từng năm.
Ghi lại thời thanh xuân của bọn họ.
Hà Loan Loan đã sớm quen với việc này nên cũng không nói gì, dù đang bận rộn nhưng lại thấy trong lòng rất ngọt ngào: “Này, trên bàn có táo đã gọt sẵn rồi đó, anh ăn một quả bổ sung vitamin đi.”
Cố Dục Hàn trước kia cũng không ăn quá nhiều trái cây, anh ngại phiền.
Nhưng kể từ lúc kết hôn, lần nào Hà Loan Loan cũng cắt trái cây thành từng miếng chỉnh tề, đặt trong những chiếc đĩa rất đẹp, còn làm ghim trái cây tự chế, tần suất Cố Dục Hàn ăn trái cây cũng tăng lên rất nhiều.
Anh nhìn đĩa táo kia, khóe môi đều là ý cười, trong lòng cứ như được rót đầy mật ngọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT