Thật ra Trần Thúy Hoa thiếu chút nữa đã không nhận ra Lý Quốc Chấn.
Bởi vì vẻ ngoài của Lý Quốc Chấn thay đổi quá lớn! Tuy chỉ mới hơn bốn mươi nhưng tóc đã hoa râm, đeo kính cận nhìn vô cùng tang thương!
Còn nhớ trước kia Lý Quốc Chấn là một người vô cùng điển trai nho nhã, khi còn trẻ bà ta cũng từng có ý với Lý Quốc Chấn.
Chỉ là khi đó Lý Quốc Chấn yêu Hà Tú Uyển sâu đậm, hoàn toàn không để ý tới bà ta.
Thậm chí lúc bà ta tới thăm Hà Tú Uyển còn cố ý mặc quần đùi đứng nói chuyện với Lý Quốc Chấn, Lý Quốc Chấn lại quát bà ta: “Đồng chí Trần Thúy Hoa, xin cô hãy tự trọng!”
Sự xấu hổ lúc ấy khiến mặt Trần Thúy Hoa vẫn luôn nóng rát dù đã nhiều năm trôi qua!
Cũng may Lý Quốc Chấn dù già nua tang thương hơn trước kia nhưng nếu so với người khác thì vẫn xem như rất phong độ.
Bởi vậy Trần Thúy Hoa vừa nhìn thấy ông ấy đã lập tức đẩy Hà Linh Linh qua đó: “Đi, mau ôm lấy ông ấy rồi ra sức khóc!”
Hà Linh Linh bổ nhào vào người Lý Quốc Chấn khóc to!
“Cha! Cuối cùng con cũng tìm được cha rồi! Con rất nhớ cha! Mẹ đã mất từ lúc con sinh ra! Nhiều năm như vậy vẫn là mợ chăm sóc con, rốt cuộc cha đã đi đâu vậy?”
Lý Quốc Chấn tuy rất nhớ thương con gái nhưng nhìn thấy Hà Linh Linh đột nhiên nhào đến khóc rống như vậy, ông ấy lập tức cảnh giác.
Dù rất đau khổ nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh.
Ông ấy đỏ mắt nhìn Hà Linh Linh rồi lại nhìn Trần Thúy Hoa, đã nhớ ra Trần Thúy Hoa quả thật là chị dâu của Tú Uyển, nhưng Hà Linh Linh thật sự là con gái của ông ấy sao?
Huống chi...
Ông ấy cẩn thận nhìn gương mặt của Hà Linh Linh, không thấy được một điểm nào giống Tú Uyển!
Chỉ thấy Hà Linh Linh gào khóc nói nhớ ông ấy. Lý Quốc Chấn là người tương đối nghiêm túc cẩn thận, ông ấy hỏi: “Cô thật sự là con gái của tôi? Sao mấy người tìm được nơi này? Là ai nói cho mấy người biết?”
Trần Thúy Hoa run lên, sở dĩ giáo sư Cao ủng hộ bọn họ đi tìm Lý Quốc Chấn cũng là vì Lý Quốc Chấn biết được một số thông tin cơ mật của quốc gia!
Hà Linh Linh khóc đến mức mơ hồ: “A? Cha, con rất nhớ cha...”
Vẫn là Trần Thúy Hoa mau mắn nói: “Em rể, là chúng tôi đánh bậy đánh bạ tìm được tới đây, Linh Linh nói nhớ cậu, đã tìm kiếm cậu rất nhiều năm, lúc trước gặp được một thầy đoán mệnh, nói là chỉ cần chờ ở đây là có thể gặp được cậu, không ngờ người này đoán thật chuẩn!”
Lý Quốc Chấn không tin chuyện này: “Vậy thầy đoán mệnh kia có đoán được khi nào cô qua đời không?”
Trần Thúy Hoa vô cùng xấu hổ, miễn cưỡng nở nụ cười, sự độc ác đã sôi ùng ục trong lòng bà ta!
Hà Linh Linh lúc này mới phát hiện chuyện nhận cha này không đơn giản như vậy!
Hai bảo vệ bên cạnh Lý Quốc Chấn nhanh chóng bước lên ngăn bọn họ.
Mà Lý Quốc Chấn lại vò vò túi áo kiểu Tôn Trung Sơn của mình, bên trong là một bài viết tìm người thân mà ông ấy cất giữ rất cẩn thận.
Ông ấy lại nhìn Hà Linh Linh: “Đứa nhỏ, cô đừng khóc, tôi biết cô vội vã muốn nhận tôi, sao tôi lại không sốt ruột muốn tìm con gái chứ? Nhưng trên thế gian này có rất nhiều chuyện không phải cứ gấp là được, phải cẩn thận, đi từng bước một. Quá nóng nảy sẽ dẫn tới sai lầm.”
Nếu bọn họ sốt ruột thì e là công trình nghiên cứu này còn chưa hoàn thành được.
Ông ấy đã chịu đựng hai mươi năm dài đằng đẵng, tâm thái đã sớm bình lặng.
Hà Linh Linh có chút thất vọng, khó xử nhìn Trần Thúy Hoa.
Trần Thúy Hoa nhanh chóng nói: “Tôi đã tới đây rồi mà cậu còn không tin? Lúc trước Tú Uyển khó sinh, là một tay tôi nuôi lớn Linh Linh! Lý Quốc Chấn cậu thật không phải người! Là cậu có lỗi với vợ cậu, cũng có lỗi với con gái cậu! Bây giờ đứa nhỏ tới nhận cậu, đã khóc thành bộ dáng gì rồi! Ý chí của cậu vẫn sắt đá như vậy sao! Cậu có biết lúc vợ cậu chết thảm như thế nào không? Bụng to máu chảy đầy đất! Khóc lóc gọi tên của cậu, từng tiếng từng tiếng khiến người ngoài như tôi còn phải rơi nước mắt! Nhưng cậu không ở đó! Nếu cô ấy biết hai mươi năm qua cậu không hề quan tâm tới đứa nhỏ thì sẽ hận chết cậu! Linh Linh từ nhỏ đã đòi tìm cha, cậu không biết đứa bé này đáng thương thế nào sao? Cậu tàn nhẫn như vậy à! Nếu cậu không muốn nhận Linh Linh thì chúng tôi đi! Linh Linh, sau này cứ xem mợ là mẹ!! Người cha này không cần cũng được!”
Bà ta nói xong bèn nắm tay lôi Hà Linh Linh đi. .
||||| Truyện đề cử:
Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Hà Linh Linh tiếp tục khóc lóc: “Cha! Cha!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT