Hạ Quân thở dài, Hà Loan Loan bèn nói: “Bên phía Kinh thị gọi điện tới đây, nói bà ngoại của Chính Chính và Phỉ Phỉ đang hấp hối, ngày mai mẹ phải đưa hai đứa nhỏ về Kinh thị.”

Bà ngoại bọn nhỏ muốn gặp mặt hai đứa cháu lần cuối, đây cũng không phải chuyện gì quá đáng.

Cố Dục Hàn nghe vậy thì cũng không còn gì để nói, chỉ có thể khuyên nhủ: “Vậy thì về thôi, vừa hay điều kiện giáo dục ở Kinh thị cũng tốt hơn bên này, Chính Chính tới đây nửa năm, việc học tập cũng bị chậm lại không ít, ở đại viện chủ yếu là chơi đùa thôi. Không phải Phỉ Phỉ vẫn không quen được khí hậu sao? Mãi cũng không khỏe lên được, còn mẹ cũng đã lâu không tìm bạn bè đánh bài rồi. Mọi người không cần nhớ con, con sẽ tìm cơ hội về thăm mọi người.”

Nhưng Hạ Quân và bọn nhỏ vẫn lưu luyến.

Phỉ Phỉ kiên định nói: “Chú nhỏ, con không có nhớ chú nhỏ! Con nhớ thím nhỏ!”

Cố Dục Hàn:... Xem như chú lắm miệng.

Hà Loan Loan ôm Phỉ Phỉ vào lòng dỗ dành: “Chờ thím nhỏ có thời gian sẽ về thăm con, Phỉ Phỉ ngoan nhé, chắc chắn mẹ con cũng nhớ con, con về thăm mẹ nhé, ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, được không?”

Phỉ Phỉ nghe Hà Loan Loan nói vậy, đành tủi thân đáp: “Dạ, con nghe lời thím nhỏ.”

Bữa cơm này mọi người đều không vui vẻ, ai cũng không nỡ.

Sáng sớm hôm sau, Hà Loan Loan đã giúp bọn họ thu xếp xong hành lý, Cố Dục Hàn đi gọi tài xế đưa Hạ Quân cùng Chính Chính Phỉ Phỉ tới ga tàu hỏa.

Vì sợ bọn nhỏ quyến luyến nên Hạ Quân dứt khoát bảo Hà Loan Loan đừng tới nhà ga: “Con còn phải tới Trung tâm Y tế làm việc, không cần đi theo đâu, cứ đi làm đi, đâu phải sau này không gặp lại.”

Chờ ô tô rời đi, vành mắt Hà Loan Loan bỗng nhiên nóng lên.

Cô cũng không nỡ.

Chính Chính và Phỉ Phỉ đáng yêu như thế, mẹ chồng cũng rất yêu thương cô!

Căn nhà bình thường náo nhiệt vui vẻ đột nhiên trở nên yên tĩnh, cô lại cảm thấy vừa chua xót vừa hạnh phúc!

Chua xót là vì sau này nếu Cố Dục Hàn không ở nhà, cô chỉ có một mình, hạnh phúc chính là cô đã cảm nhận được tình thân gia đình, chỉ cần chia ly là sẽ cảm thấy đau buồn, không nỡ.

Cô sống ở thôn Đông Phong mười chín năm, mỗi một ngày đều hy vọng có thể thoát khỏi nơi đó!

Hà Loan Loan trở về nhà, nhìn thấy một phong thư không biết đã nằm đó từ bao giờ.

Mở ra xem thì thấy là Chính Chính viết.

“Thím nhỏ, cảm ơn thím nhỏ đã luôn chăm sóc bọn con, con rất thích thím nhỏ!” Phía dưới là nét chữ tinh tế của thằng bé, bên cạnh còn có một bông hoa xiêu vẹo của Phỉ Phỉ.

Ấm áp, đáng yêu!

Hà Loan Loan bật cười thành tiếng, trân trọng lồng phong thư vào khung ảnh.

Bên cạnh khung ảnh là một xấp lịch.

Trước đây đều sử dụng loại lịch treo tường thế này, thông thường người ta sẽ kéo lên hoặc xé xuống.

Cô nhìn chằm chằm ngày tháng trên đó, đã là ngày hai mươi chín tháng ba.

Vẫn không có tin tức gì về cha cô.

Nhưng mấy bài văn cô gửi đi đã nhận được tiền nhuận bút, mấy tờ báo lớn trong nước đều đăng bài viết của cô.

Theo lý thuyết, cha cô không thể nào không nhìn thấy.

Hà Loan Loan lâm vào trầm tư, cô phải làm thêm cái gì đó.

*

Ga tàu hỏa, Cố Dục Hàn đưa Hạ Quân và Chính Chính Phỉ Phỉ lên xe lửa rồi dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn, Tiểu Lưu sẽ đưa mọi người về, chờ mọi người về nhà an toàn rồi cậu ấy sẽ quay lại.”

Tiểu Lưu là người được anh phái đi.

Hạ Quân vội nói: “Con trai, không cần lo lắng đâu, con và Loan Loan ở đây phải sống tốt! Đừng ức hiếp con bé!”

Chính Chính Phỉ Phỉ cũng thò đầu ra khỏi xe: “Chú nhỏ! Đừng bắt nạt thím nhỏ!”

Cố Dục Hàn:... Anh ức hiếp Hà Loan Loan khi nào?

Phỉ Phỉ dựa vào ngực Hạ Quân, nghiêm túc nói: “Con đã nhìn thấy! Có một lần, chú nhỏ cứ khăng khăng kéo thím nhỏ vào phòng, chờ lúc thím nhỏ bước ra thì trên cổ đều là dấu đỏ!”

Hạ Quân đột nhiên che miệng con bé, xấu hổ nói: “Hừm, Phỉ Phỉ, nói ít một chút, trẻ nhỏ nói chuyện nhiều sẽ dễ ho khan.”

Tiểu Lưu đứng bên cạnh cũng ra sức nhịn cười!

Tình cảm giữa đoàn trưởng Cố và vợ tốt thật đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play