Hà Loan Loan lấy ra xấp báo thật dày: “Em có viết mấy bài văn tìm người thân gửi cho mấy chục tòa soạn, em nghĩ cha em sẽ là một người thích đọc báo, chỉ cần ông ấy đọc báo là có thể thấy được bài văn của em. Không phải anh đã nghe ngóng được khi nào ông ấy kết thúc công tác sao? Đến lúc đó em sẽ gọi điện cho đài phát thanh phát radio, phải tìm đài lớn nhất, em tin ông ấy có thể nghe được.”
Báo chí và radio đã là những phương tiện truyền thông phổ biến nhất lúc bấy giờ.
Cố Dục Hàn hơi nhướng mày: “Biện pháp này quả thật không tồi, nhưng e là Trần Thúy Hoa đã tìm được một người rất lợi hại ở bên kia vì Cố Viêm Lâm cũng chưa có được bản lĩnh này. Anh nghe nói có người gọi cho chính ủy Từ nhờ anh ấy chiếu cố Hứa Đồng, hình như là một vị giáo sư ở Hải thị, họ Cao. Có vẻ vị giáo sư này cũng không phải hạng người chính trực gì.”
Hà Loan Loan cũng tán đồng gật đầu: “Nhưng cũng chẳng sao, việc cấp bách nhất lúc này là nhận lại cha em, chỉ cần chúng ta có thể thuận lợi nhận thân, hai mẹ con Hà Linh Linh khẳng định sẽ chó cùng rứt giậu, tới lúc đó chúng ta sẽ tặng cho bọn họ một món quà lớn!”
Còn giáo sư Cao kia, cô cẩn thận nhớ lại, hình như đời trước Trần Thúy Hoa không phát sinh quan hệ gì với người này.
Hà Loan Loan bèn đi hỏi Hạ Quân, ai ngờ vừa mới hỏi thì Hạ Quân đã ghét bỏ nói: “Họ Cao này là thứ mặt người dạ thú, sao các con lại quen biết ông ta? Đời này ông ta đã cưới tổng cộng sáu bảy người phụ nữ, người nào cũng lắm thị phi nhưng cuối cùng đều bị ông ta bức điên. Ông ta tàn nhẫn đến mức có thể máu lạnh vô tình với chính con cái của mình, người này chính là một con hổ mặt cười, ăn thịt người không nhả xương!”
Hà Loan Loan thật không nghĩ tới mức đó, nếu nói như vậy thì không cần cô ra tay, Trần Thúy Hoa tự nhiên sẽ nhận lấy hậu quả!
Nhưng sao Hà Loan Loan lại không ra tay được?
Giáo sư Cao là người có máu mặt trong giới văn hóa Hải thị, Hà Loan Loan lập tức viết một phong thư gửi tới tòa soạn báo lớn nhất Hải thị.
Nếu đã là người nổi tiếng thì cuộc sống không thể nào bình đạm được, cô phải khiến giáo sư Cao biết rõ Trần Thúy Hoa là loại người gì! Khi Trần Thúy Hoa trở lại Hải thị, trong lòng vô cùng bực bội, cũng may số tiền bà ta bỏ ra cũng thu về một ít thành quả, chính là việc bà ta lan truyền tin đồn, lúc này mới cảm thấy vui vẻ một chút.
Bà ta vừa tận tâm hầu hạ giáo sư Cao vừa suy tính bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Giáo sư Cao nằm trên ghế đệm hưởng thụ mát xa, radio bên cạnh vẫn đang phát tin tức.
Có một tiết mục tương tự chương trình giải trí, chuyên phát tin tức về một số người có uy vọng cao ở Hải thị.
Bỗng nhiên, người chủ trì tiết mục tinh nghịch nói: “Mấy ngày gần đây chúng tôi đọc được một tin khá thú vị trên báo, đàn ông đúng là càng già càng dẻo dai! Giáo sư Cao nổi tiếng trong giới văn hóa Hải thị đã tám mươi mà còn cưới một người vợ mới chỉ chừng năm mươi tuổi, thật ra cưới bảo mẫu cũng là chuyện thường thấy nhưng lai lịch của vị bảo mẫu này thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, chúng ta nói một chút...”
Trần Thúy Hoa sợ tới mức tắt radio, linh hồn nhỏ bé thiếu chút nữa đã bay mất!
Giáo sư Cao mở mắt ra, đôi mắt sâu hoắm nhìn bà ta: “Làm sao vậy?”
Trần Thúy Hoa nhanh chóng tìm cách qua loa có lệ, sau đó cười nói: “Giáo sư Cao, tôi đi pha trà cho ngài. Hôm nay tôi còn mua bánh đậu đỏ cho ngài nữa.”
Giáo sư Cao cười không ra tiếng, chờ Trần Thúy Hoa đưa trà Long Tỉnh và bánh đậu đỏ tới, ông ta bèn duỗi tay sờ tay Trần Thúy Hoa.
Hai người hơn kém nhau ba mươi tuổi, đối với giáo sư Cao mà nói, Trần Thúy Hoa là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp.
Nhưng Trần Thúy Hoa lại cảm thấy vô cùng ghê tởm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT