Sau khi bọn nhỏ vào thành phố đã đi ăn hoành thánh, bánh bao ướt, bánh nướng, lại mua nước có ga uống, bụng đã no căng, Phỉ Phỉ ôm chân Hà Loan Loan làm nũng: “Thím nhỏ, con không đi nổi nữa!”
Hà Loan Loan bèn tìm xe kéo, cùng Hạ Quân cùng và bọn nhỏ chạy tới Đức Thiện Đường của đại sư Thương Tế.
Đã có một đám người chen đầy ngoài sảnh, nhỏ giọng bàn tán.
“Sao đại sư Thương Tế còn chưa ra? Không phải nói hôm nay sẽ nhận đồ đệ sao?”
“Đúng vậy, đã đợi hơn nửa ngày rồi, nhiều người như vậy mà ông ấy chỉ nhận có một.”
“Người đến đây đều có quan hệ, chú của anh họ tôi là bạn của ông ấy, có quan hệ như vậy chắc là không thành vấn đề.”
“Chắc là vậy, em gái của đại sư Thương Tế là mợ tôi, nhưng mợ tôi nói đại sư Thương Tế rất bắt bẻ, cũng chưa từng cho mợ tôi sắc mặt tốt, ai, cứ chờ xem, nếu có thể học y với đại sư Thương Tế thì đời này cũng không còn gì tiếc nuối!”
“Ha, mấy người nghĩ gì vậy? Hôm nay chúng ta tới đây chắc cũng chỉ để lót đường thôi, mấy người thấy cô gái trẻ tuổi ngồi trong cùng không? Người mặc áo bông màu vàng nhạt kia kìa! Cô ta là Hoàng Vũ Vi, là con gái của thư ký thành ủy, hiện tại la bác sĩ mổ chính ở bệnh viện thành phố. Bác cả của cô ta là cán bộ ở Kinh thị, ông ngoại là tỉnh trưởng, bản thân người ta cũng rất ưu tú, trước đây từng sang nước Anh học y, hiện tại lại tìm tới chỗ đại sư Thương Tế học đông y. Trong số chúng ta có ai so được? Cậu so được không? Hay là cậu?”
Mấy lời này khiến một đám người trầm mặc, có mấy người không tiếp tục ngồi chờ, lén lút đứng lên rời đi.
Mà Hạ Quân cũng thay đổi sắc mặt.
Bà có quen đại sư Thương Tế nhưng quan hệ cũng không phải quá sâu.
Đương nhiên, Hạ Quân cũng đã sớm biết đại sư Thương Tế này tính tình khó chịu, sẽ không nể mặt bất kỳ ai.
Nhưng người làm cho Hạ Quân cảm thấy ngoài ý muốn chính là Hoàng Vũ Vi!
Lúc trước cậu của Cố Dục Hàn gọi điện thoại từng nhắc tới Hoàng Vũ Vi: “Tiểu Hoàng là người rất ưu tú, anh từng gặp một lần, gia thế cũng xứng với Dục Hàn, Tiểu Hoàng từng giải phẫu chân cho Dục Hàn trong một lần cấp cứu. Anh đã cho người hỏi thăm, lúc ấy chính là Tiểu Hoàng tỉ mỉ chăm sóc bên giường bệnh suốt ba ngày, Dục Hàn mới hết sốt cao, miệng vết thương dần dần tốt lên. Em gái, nếu em đồng ý thì anh có thể giới thiệu cho bọn nhỏ chính thức gặp mặt, anh thấy đây cũng là một mối nhân duyên tốt.”
Lúc ấy Hạ Quân uyển chuyển cự tuyệt, trong lòng bà vẫn muốn tuân thủ ước định với Hà Tú Uyển, vẫn muốn Cố Dục Hàn cưới con gái của Hà Tú Uyển.
Nhưng sau khi Cố Dục Hàn kết hôn, anh trai bà lại gọi điện tới, nhắc đến Hoàng Vũ Vi. “Nghe nói Tiểu Hoàng gửi thư cho Dục Hàn?”
Hạ Quân lúc ấy không biết gì, Hạ Kính Đình chỉ khẽ cười một tiếng: “Cô gái này cũng thật cứng đầu.”
Hiện tại nhớ tới những chuyện này, Hạ Quân cảm thấy bồn chồn, bà quay đầu nhìn Hà Loan Loan: “Nếu không chúng ta...”
Đang nói thì đột nhiên có một người trẻ tuổi bước ra: “Mời các vị ra sân sau, người không liên quan xin chờ ngoài sảnh, đại sư Thương Tế cho mọi người một bài kiểm tra.”
Hà Loan Loan nhanh chóng đứng lên: “Mẹ, mẹ ở ngoài với Chính Chính Phỉ Phỉ, con vào trong xem.”
Hạ Quân thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Vậy con cẩn thận cô gái mặc áo vàng kia.”
Hà Loan Loan không biết bà ấy có ý gì, nhưng thời gian cấp bách, chỉ có thể gật đầu rồi mau chóng đi vào.
Ra đến sân sau đã có người bước lên cho bọn họ đăng ký tên.
Ánh mắt Hoàng Vũ Vi đảo qua đám người, nam nữ đều có, có người trẻ tuổi cũng có người trung niên, nhưng người hấp dẫn ánh mắt cô ta nhất chính là Hà Loan Loan.
Tuy Hoàng Vũ Vi biết bản thân xinh đẹp, dù đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt người khác, nhưng lúc cô ta nhìn thấy Hà Loan Loan thì vẫn có chút kinh ngạc.
Bởi vì Hà Loan Loan ăn mặc mộc mạc đơn giản, còn không trang điểm, thậm chí tóc mai còn bị gió thổi tán loạn, nhưng nhìn những lọn tóc bay loạn như vậy lại khiến người ta cảm thấy người này rất mềm mại. Đôi mắt to hắc bạch phân minh trong vắt như nước mùa xuân, làn da trắng nõn mịn màng như sứ, vừa nhìn là biết không thoa phấn, mũi nhỏ cao cao, môi hồng nhuận đầy đặn như cánh hoa hồng...
Hoàng Vũ Vi bỗng nhiên cảm thấy bản thân tỉ mỉ lựa chọn quần áo, cẩn thận thoa son trát phấn, làm tóc đều trở nên dư thừa.
Cô ta tự nhủ phải bình tĩnh vì hôm nay tới đây không phải để thi sắc đẹp.
Cô ta nhất định phải trở thành đồ đệ của đại sư Thương Tế.
Nhưng Hoàng Vũ Vi lại vô tình nhìn thấy tên của cô gái đó trên giấy đăng ký!
“Hà Loan Loan”.
Cô ta có chút thất thần, móng tay gắt gao đ.â.m vào lòng bàn tay, Hà Loan Loan?
Chẳng lẽ là người vợ mới kết hôn được nửa năm của Cố Dục Hàn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT