Hà Loan Loan vội vàng dùng bữa rồi mới rời khỏi nông trường đi ra ngoài.
Cô bóp nát viên tây hoàng, dùng nước giúp đồng chí Lưu nuốt vào, chờ sau khi thuốc nấu xong lại cẩn thận đút thuốc cho anh ấy.
Cô lại nói tiếp: “Ở đây có mười viên tây hoàng, một ngày cho anh ấy uống một viên, mấy thảo dược khác mỗi ngày uống một lần, cũng uống mười lần, trong thời gian đó phải quan sát tình huống của anh ấy, nếu chuyển biến tốt thì cứ tiếp tục dùng, nếu không có chuyển biến tốt thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Bác sĩ Hà, chúng tôi tin tưởng cô! Chỉ là cô có thể tạm thời ở đây thêm hai ngày không? Phòng ngừa anh ấy xảy ra tình huống bất ngờ.”
Hà Loan Loan suy nghĩ một lúc cũng đồng ý.
Dù sao nhà cửa đã mẹ chồng trông coi, cô cũng không cần vội vã về nhà.
Người phụ trách căn cứ sắp xếp phòng ở cho Hà Loan Loan, doanh trưởng Tần còn có việc phải đi trước, chờ hai ngày sau sẽ đến đây đón Hà Loan Loan.
Một vị đồng chí họ Trương đưa thức ăn tới cho Hà Loan Loan, nhắc tới đồng chí được chữa trị lần trước: “Anh ấy đã hoàn toàn khỏe lại rồi, hiện tại còn đang tham gia vào nhóm nghiên cứu.”
May mắn Hà Loan Loan cứu người nọ nên tiến độ của nhóm nghiên cứu mới được đẩy nhanh, đạt được thành quả khiến lòng người phấn chấn!
Hiện tại là giai đoạn kết thúc hạng mục nghiên cứu.
Hà Loan Loan nghĩ một lúc rồi hỏi: “Đồng chí Trương, tôi muốn hỏi một chút, ở chỗ các vị có đồng chí nào tên Lý Quốc Chấn không?”
Đồng chí Trương sửng sốt, nói: “Chưa từng nghe qua.”
Hà Loan Loan có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Cô ở trong phòng ngủ căn cứ sắp xếp, trong lòng có chút phiền muộn, không biết cha cô rốt cuộc đang ở nơi này, khi nào mới xuất hiện.
Cũng không biết Cố Dục Hàn bây giờ ra sao.
Hà Loan Loan mang theo phiền muộn chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là cô không biết, trong một căn phòng cách đó chưa đến hai mươi mét, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đang mang mắt kính đọc báo.
Ông ấy đang xem báo của tỉnh Hà Đông, cứ mỗi lần báo được đưa tới là ông ấy đều phải xem một lần.
Xem thời tiết bên kia thế nào, cập nhật tình hình mới nhất. Tuy không thể liên lạc với người nhà nhưng ông ấy rất nhớ thương vợ và đứa nhỏ chưa ra đời của mình.
Khi đó ông còn chưa kịp chào hỏi đã phải rời đi, tổ chức hứa hẹn sẽ sắp xếp cho người nhà của ông, lúc đó vợ ông đã gần đến ngày sinh nở, trong lòng ông ấy rất áy náy nhưng lại không có ai để tâm sự.
Nhiều năm như vậy, cô ấy có khỏe không?
Đứa nhỏ có khỏe không?
Không biết là nam hay nữ, trông như thế nào? Hiện giờ chắc cũng đã mười chín tuổi, đã kết hôn chưa?
Người đàn ông đọc tin tức trên báo Hà Đông, trên đó không có bất kỳ thông tin gì liên quan đến vợ con ông, chỉ thấy trên báo nói thời tiết ở nơi đó gần đây rất tốt.
Ông ấy thở dài một tiếng, tháo kính, lau mắt.
Rất lâu sau mới cầm lấy tạp chí của tòa soạn lớn nhất Kinh thị lên đọc.
Đọc một hồi lại thây buồn ngủ, đột nhiên lại nhìn thấy một bài văn trên một góc báo!
“Gửi cho cha con một phong thư.”
Tay ông ấy run rẩy cầm tờ báo đọc đi đọc lại!
Toàn thân như bị người ta trói chặt!
“Cha, mẹ con tên Tú Uyển, bà ấy vì sinh ra con mà rời khỏi nhân thế, con gái chỉ còn cha...”
Người đàn ông cảm thấy trong đầu mình có một tiếng nổ lớn, ông ấy run rẩy trải tờ báo ra, tỉ mỉ đọc lại từ đầu đến đuôi, cuối cùng mới xác nhận đây chính là bài văn mà con gái ông ấy viết!
Tú Uyển, đã chết?
Đứa nhỏ bị người thân khắt khe mười chín năm?
Con gái ông ấy lại sống như trẻ mồ côi!
Nhưng ông ấy lại không biết gì cả! Thậm chí ngay tại lúc này, ông ấy vẫn chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng, lại tiếp tục chịu đựng!
Nhẫn nhịn đợi đến ngày có thể gặp lại nhau!
Người đàn ông vô cùng đau khổ, bổ nhào vào trang báo, ưu sầu nức nở: “Tú Uyển! Con gái! Thật xin lỗi hai người!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT