Tới gần tết Nguyên Tiêu, giáo sư Cao nói cho Trần Thúy Hoa một tin tức: “Có lẽ cuối tháng sau Lý Quốc Chấn sẽ rời khỏi căn cứ bí mật, tuy cô là mợ của Linh Linh nhưng mấy năm nay chăm sóc con bé cũng không dễ dàng. Đến lúc đó để tôi sắp xếp một chút, để Linh Linh và Lý Quốc Chấn sớm ngày nhận nhau. Chẳng qua tôi không nghe ngóng được địa chỉ của căn cứ bí mật, chỉ có thể chờ cậu ta rời khỏi đó rồi đến đây tìm hai người.”

Trần Thúy Hoa có chút kích động: “Thật vậy chăng? Để tôi đi chuẩn bị.”

Bà ta phải nghĩ biện pháp, chờ Lý Quốc ra ngoài phải đi tìm Hà Linh Linh đầu tiên!

Căn nhà lúc trước của Lý Quốc Chấn và Hà Tú Uyển ở tỉnh Hà Đông đã bán từ lâu, nhưng khi Lý Quốc Chấn trở về, e là sẽ chạy về căn nhà ở tỉnh Hà Đông trước tiên.

Trần Thúy Hoa dự định đích thân sang đó một chuyến, bà ta phải đi đánh tiếng với hàng xóm bên đó và chủ nhân của căn nhà hiện tại trước, để bọn họ nói với Lý Quốc Chấn con gái ông ta là Hà Linh Linh, hiện tại đang sống ở Hải thị!

Ngoài ra, bà ta còn phải nghĩ cách khiến nhà họ Hà xảy ra chuyện!

Hà Thủ Phúc cũng lớn tuổi như vậy rồi, đã tới lúc đi gặp Diêm Vương.

Chỉ có người c.h.ế.t mới không tiết lộ bí mật!

Còn Hà Loan Loan sao, cô ta đang ở trong quân doanh, không tiện xuống tay, nhưng người có sinh lão bệnh tử, vô ý mắc phải bệnh truyền nhiễm cũng là chuyện có thể gặp phải.

Trần Thúy Hoa ở Hải thị đúc kết được thêm nhiều kiến thức, biện pháp hại người trong đầu bà ta cũng càng ngày càng nhiều.

Bà ta nghĩ đến túi tiền đầy ắp của mình trong tương lại, không nhịn được muốn bật cười thành tiếng.

*

Qua năm mới là đến tết Nguyên Tiêu.

Trong khoảng thời gian này Hà Loan Loan vô cùng bận rộn, đặc biệt là chuyện kết hôn của Bao Bạch Tuyết và trưởng ban Triệu, cô cũng trợ giúp không ít.

Vào ngày thứ ba về nhà lại mặt, vẻ mặt Bao Bạch Tuyết toả sáng, kéo tay trưởng ban Triệu, còn gặp được Dương Ba râu ria xôm xoàm, vẻ mặt tang thương ở khu đại viện.

Ánh mắt Dương Ba ảm đạm, không còn kiêu ngạo được nữa, mà Bao Bạch Tuyết lại xem như không nhìn thấy anh ta, xoay người rời đi.

Ngoài ra, Cố Dục Hàn nói năm sau anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ khoảng một hai tháng, cứ đến tối là lại muốn ôm lấy cô đòi hưởng thụ ngọt ngào bù cho khoảng thời gian xa nhau sắp tới.

Nếu không phải có không gian để nghỉ ngơi, cô cảm thấy khoảng thời gian này hẳn mình sẽ không còn sức lực xuống giường.

Cũng may, sau một hồi mệt mỏi có thể vào nông trường ngủ một lúc, nghỉ ngơi đầy đủ rồi ra ngoài, vẫn đủ tinh thần làm việc.

Còn chuyện cao trị mụn, trưởng ban Triệu mời Hà Loan Loan đến xưởng thuốc Trường Ninh mở cuộc họp, Bao Bạch Tuyết đã từng sử dụng cao trị mụn này nên cũng cật lực ủng hộ.

Nhưng cuối cùng Hà Loan Loan lại quyết định không làm cao trị mụn này. “Thật ra tác dụng của cao trị mụn này chỉ có một và cũng chỉ ở mức tương đối, công thức cũng đơn giản nên dễ bị bắt chước. Mấy ngày nay tôi đã nghĩ kĩ rồi, ngoài trị mụn ra thì chúng ta sẽ thêm một ít dược liệu dưỡng trắng, như vậy thì người tiêu dùng sẽ ưa thích sản phẩm của chúng ta hơn.”

Dưỡng trắng? Mấy công nhân nữ của xưởng thuốc Trường Ninh lập tức kích động!

Không phải ai cũng cần trị mụn nhưng hết 90% phụ nữ đều cần cái gọi là dưỡng trắng.

Mọi người thương lượng một phen, cuối cùng đã tán thành việc sản xuất cao trị mụn có cho thêm thành phần dưỡng trắng da!

Mấy ngày trước, Hà Loan Loan đã viết xong công thức, dược liệu cũng đã được chuẩn bị xong xuôi, dây chuyền sản xuất lập tức vào việc.

Ngày Tết Nguyên Tiêu, Hà Loan Loan, Hạ Quân và bọn nhỏ cùng nhau làm bánh trôi nhiều màu.

Trộn nước rau chân vịt để làm bánh trôi màu lục, dùng bí đỏ làm bánh trôi màu vàng, bánh trôi nguyên vị có màu trắng của gạo nếp, thơm ngọt mềm mại, vô cùng ngon miệng!

Mặt khác, Hà Loan Loan còn nhận được một bao đồ lớn của đám người Hà Thủ Phúc ở thôn Đông Phong gửi tới.

Chiếc túi kia to đến mức dọa chết người, vừa mở ra đã thấy bên trong là bí đỏ phơi khô, đậu que, khoai lang miếng, đậu phộng rang,… do cả nhà Hà Thủ Phúc tự tay làm.

Đối với cả nhà Hà Thủ Phúc mà nói, đây là thức ăn của bọn họ trong một quãng thời gian dài, nhưng bọn họ lại gửi tới cho Hà Loan Loan.

Hà Loan Loan thở dài trong lòng, gọi điện thoại cho Hà Thủ Phúc.

Hà Thủ Phúc nhận được điện thoại thì vui vẻ không thôi: “Loan Loan, con phải tự chăm sóc chính mình! Cậu không có cái gì cho con, ai, con phải sống tốt…”

Ông ấy nói một lúc là lại thấy áy náy.

Hà Loan Loan vội dặn dò: “Cậu, con ở đây cái gì cũng tốt, cậu đừng gửi đồ qua đây, con ở chỗ này không thiếu gì cả.”

Cô nghĩ vừa lúc trong nông trường của mình cũng có không ít thứ, chọn ra một vài loại gửi về bên đó xem như đáp lễ.

Hai người trò chuyện vài câu, Hà Loan Loan cứ luôn dặn dò: “Ngày thường chú ý an toàn, phòng cháy phòng lụt, trong thôn nhiều tai mắt, phải chú ý an toàn.”

Cách ngày Lý Quốc Chấn từ căn cứ bí mật trở về càng gần, Hà Loan Loan cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Cô càng cường điệu nhắc nhở: “Trong khoảng thời gian này tốt nhất là không cần về nhà ở.”

Lần này Hà Thủ Phúc nghe hiểu, lập tức cười nói: “Loan Loan, con yên tâm đi, cả nhà sẽ chú ý, chiến hữu của Dục Hàn giúp anh trai con tìm việc, hiện giờ anh trai và chị dâu đều lên trấn trên công tác, không thể quán xuyến nhiều việc, cậu cũng thường xuyên lên đó giúp bọn nó chăm sóc đứa nhỏ, không thường về nhà.”

Đại khái là ở trấn trên hai ngày rồi về nhà ở một ngày.

Nhưng Hà Loan Loan đã dặn dò như vậy, Hà Thủ Phúc cũng để bụng, mấy ngày liền đều không về.

Ông ấy không ngờ tới, ba ngày sau ngày nói chuyện điện thoại với Hà Loan Loan, trong nhà đã xảy ra chuyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play