Hạ Quân cầm lấy lá thư kia, trong thư quả thật chỉ là một ít lời chào hỏi khách sáo thông thường.
Bà quan sát Cố Viêm Lâm: “Tất nhiên là mẹ có thể ký, nhưng con đừng làm chuyện xằng bậy, mẹ sẽ không gánh hậu quả thay con đâu.”
Cố Viêm Lâm nhanh chóng nói: “Sao con có thể làm bậy được chứ? Mẹ suy nghĩ nhiều rồi.”
Hạ Quân lập tức ký tên, Cố Viêm Lâm nhận lại bức thư, ở lại một lúc rồi đưa Hà Linh Linh và hai đứa nhỏ đi.
Trên đường trở về, Hà Linh Linh không nhịn được hỏi: “Anh nhờ mẹ ký tên sao? Hữu dụng không?”
Ý cười trên mặt Cố Viêm Lâm đã biến mất, khiến hai đứa nhỏ sợ tới mức không dám nói chuyện.
Anh ta bình tĩnh nói: “Sao lại vô dụng được chứ?”
Két sắt của Hạ Quân ở Hải thị ẩn giấu không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, anh ta chỉ cần dựa vào chữ ký này cộng với chiếc chìa khóa đã lén làm từ lâu, chủ nhân két sắt kia là ai còn chưa biết đâu.
Cố Viêm Lâm lại nhếch môi cười, anh ta sờ đầu Chính Chính: “Con người ấy à, đời này chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Lúc này, Hà Loan Loan còn chưa thể thích ứng với việc hai đứa nhỏ đã rời đi.
Cô thuận miệng hỏi chuyện của Cố Viêm Lâm, Hạ Quân đã nhắc tới chuyện chữ ký kia.
Hà Loan Loan nghĩ nghĩ rồi nói: “Mẹ, chữ ký thật sự có rất nhiều tác dụng, nhiều nơi đều xem chữ ký như bằng chứng.”
Đặc biệt là ở thời đại thông tin liên lạc không phát triển này.
Nhưng Hạ Quân lại nhẹ nhàng cười: “Phải không? Có lẽ đi.”
Chữ ký của bà có hữu dụng không, ai biết được.
*
Vì là sinh nhật của Hạ Quân nên Hà Loan Loan vẫn cố gắng trổ tài một phen.
Dù sao cũng là mẹ chồng, là bạn tốt của mẹ cô, bà đối xử với cô cũng không tệ.
Hà Loan Loan tranh thủ thời gian làm cho Hạ Quân một chiếc gối thảo dược.
Gối đầu có tác dụng an thần, người lớn tuổi dùng gối này rất có lợi cho xương cổ và giấc ngủ.
Hạ Quân vô cùng yêu thích chiếc gối này, lúc Cố Dục Hàn tan tầm về nhà cũng mang theo quà tặng. Anh mang về một lồng thú rừng còn sống!
“Mẹ, hôm nay con và lão Tần vào núi một chuyến, bắt được vài thứ, con chia cho lão Tần rồi, chỉ lấy hai con gà rừng, một con thỏ, con không có gì tặng mẹ, mấy con thú rừng này để dành làm cho mẹ ăn nhé, coi như là hiếu tâm của con.”
Hạ Quân vô cùng vui vẻ!
Con thỏ kia thật sự đáng yêu, trắng như tuyết, lông thỏ mọc rất dài.
Hà Loan Loan cũng yêu thích, thấy Hạ Quân luyến tiếc như thế thì nói: “Mẹ, nếu mẹ thích thì để con nuôi, con cắt lông thỏ làm khăn quàng cổ và găng tay cho mẹ.”
Hạ Quân hứng khởi đồng ý.
Đêm đó, Hà Loan Loan quyết định làm một bữa tiệc mỹ vị!
Cô dùng gà rừng hầm một nồi canh thật to rồi lại lấy nước canh hầm này làm nước lẩu!
Canh gà nuôi không thể sánh với canh gà rừng này, thêm cải trắng, miến, khoai tây vào nồi lúc nước còn đang sôi, dùng tương vừng, sa tế và dấm làm nước sốt, ăn một ngụm thật khiến người ta sảng khoái không thôi!
Hạ Quân ăn rất thỏa mãn, ý cười trên mặt tươi như hoa nở rộ.
Đã vào ngày đông rét nhất, ban đêm gió thổi ào ào ở bên ngoài, gió lạnh như d.a.o nhỏ cứa vào da mặt.
Đóng chặt cửa sổ, trốn ở trong phòng ăn lẩu thật là quá thoải mái.
Mà lúc này, cuộc sống của Hà Linh Linh và Cố Viêm Lâm lại không tốt lắm.
Chính Chính và Phỉ Phỉ đều dọn tới chỗ Hà Linh Linh đang ở, Hà Linh Linh vì muốn làm tròn vai mẹ kế nên chỉ có thể bấm bụng chăm sóc hai đứa nhỏ.
Nhưng hai đứa đã quen ăn cơm thím nhỏ làm, bây giờ phải ăn cơm Hà Linh Linh nấu, chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Bữa nào cũng ăn không ngon, tới tối Phỉ Phỉ đi ngủ còn đái dầm.
Hà Linh Linh tức đến mức muốn đánh người, Chính Chính lạnh mặt nhìn cô ta: “Nếu cháu và em gái xảy ra chuyện, cho dù cha mặc kệ thì bà nội ông nội chú thím nhỏ bên kia chắc chắn không bỏ qua cho dì!”
Hà Linh Linh nhịn...
Cô ta âm thầm cắn răng, chờ xem, chờ cô ta sinh đứa nhỏ này ra! Chờ cô ta tìm được cơ hội, những người này đừng mong được yên lành!
Hơn nửa đêm, trời lạnh chết người, Hà Linh Linh chỉ có thể chịu đựng cơn buồn ngủ đi tìm khăn trải giường và chăn thay cho Phỉ Phỉ.
Mà Cố Viêm Lâm cũng lập tức rời đi sau khi ra khỏi khu nhà ở.
Anh ta bất chấp thời tiết giá lạnh, lặn lội đường xa bắt chuyến xe lửa sớm nhất đi tới Hải thị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT