Tào Hiểu Kiều lập tức đi lên ôm lấy Chu Đại Khang: “Con trai! Con trai tôi! Hu hu hu!”

Chuyện này như một khúc nhạc đệm khiến người ta kinh tâm động phách, cũng may kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.

Mọi người đều rõ ràng là nhờ Hà Loan Loan cùng Cố Dục Hàn kiên trì, nếu không đứa nhỏ này thật sự không sống được nữa!

Tất cả mọi người kích động vỗ tay, bác sĩ Chu kiểm tra giúp đứa nhỏ một hồi, thật ra sau khi được cứu sống thì cũng không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ là quá sợ hãi cần phải tĩnh dưỡng thêm mà thôi.

Hai vợ chồng Chu Khôn cũng không còn lòng dạ ăn cơm, nhanh chóng ôm con chạy về nhà.

Mọi người lại tiếp tục thưởng thức bữa liên hoan tập thể ngày hôm nay.

Nồi thịt kho Tào Hiểu Kiều làm vừa được mang lên, mọi người đều kích động không thôi!

Nhưng chờ đến khi nếm được món đậu hủ Hà Loan Loan làm, cảnh tượng lại hoàn toàn thay đổi.

Vô số đôi đũa tranh nhau gắp đậu hủ trong đĩa!

“Ngon quá! Đậu hủ này làm thế nào vậy? Có vị ngọt, lại còn cay nữa! Hơi tê nhẹ! Thật là ăn đến nghiện!”

“Lần đầu tiên tôi được ăn món đậu hủ kho ngoài giòn trong mềm như vậy! Má ơi! Các này còn ngon hơn thịt nha!”

Nhóm đầu bếp của trạm trú quân 701 khiếp sợ nhìn nồi đậu hủ bị tranh đoạt không còn một miếng, mà nồi thịt kho tàu bên kia lại còn thừa hơn nửa nồi!

Đậu hủ này không chỉ có thể dùng với cơm mà còn rất thích hợp để nhắm rượu.

Đêm nay không ít người được ăn uống no say.

Đặc biệt là Cố Dục Hàn và đoàn trưởng Hạ cũng không uống ít, dù sao sau kỳ diễn tập thực chiến này là đoàn trưởng Hạ sẽ được điều đi nơi khác rồi, nếu không có gì bất ngờ thì Cố Dục Hàn sẽ được thăng thành đoàn trưởng.

Đoàn trưởng Hạ tán thưởng nhìn Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan: “Lão Cố à, vốn dĩ anh đây vẫn cứ không yên tâm, trên phương diện công tác cậu vô cùng ưu tú, nhưng cuộc sống hằng ngày lại quá cô đơn! Nhưng bây giờ anh không chỉ yên tâm một mà còn yên tâm tới mười nha!”

Cố Dục Hàn cũng không khiêm tốn: “Đoàn trưởng Hạ, anh cứ yên tâm đi, vợ tôi là người vợ tốt nhất trên đời.”

Đoàn trưởng Hạ cười ha ha: “Rồi rồi biết rồi, cậu cứ nói mấy lời này mãi tới mức tai tôi muốn mọc kén luôn rồi, tới đây, uống!”

Hà Loan Loan ngồi bên cạnh gương mặt ửng đỏ, cô không biết chỉ cần cả hai ngồi giữa một đám người, cô và Cố Dục Hàn càng nổi bật là một cặp trai tài gái sắc khiến người ta không thể không chú ý! Đêm nay, tất cả mọi người ở trạm trú quân này đều vô cùng vui vẻ.

Ngoại trừ cả nhà Chu Khôn.

Lúc về tới nhà, cha con Chu Khôn đều bị cảm, Tào Hiểu Kiều sắc mặt sa sầm đi nấu canh giải cảm cho bọn họ.

Chu Khôn trầm mặt thẩm vấn nguyên nhân con trai bị rơi xuống nước.

Tào Hiểu Kiều đinh ninh là do Hà Loan Loan nấu cơm cần dùng hoa tiêu nên mới bảo bọn nhỏ đi tìm.

Chu Đại Khang thật sự sợ hãi, rúc trong chăn nhìn cha mẹ, cái gì cũng không dám nói.

Nhưng tới ngày hôm sau, bọn họ vẫn không thoát được sự thẩm tra của cấp trên.

Đoàn trưởng Hạ, Cố Dục Hàn và Hà Loan Loan cùng nhau tới.

Tuy rằng trong tay bọn họ đang cầm quà cáp tới viếng thăm nhưng lúc Tào Hiểu Kiều nhìn thấy Hà Loan Loan, cây chổi trong tay cô ta lạch cạch rơi xuống.

Hà Loan Loan mặc một chiếc áo bông caro màu trắng đen, mái tóc đen được búi lên gọn gàng sạch sẽ, ôn nhu an tĩnh nhưng đôi mắt kia đã nói cho Tào Hiểu Kiều biết, hôm nay cô tới tính sổ!

Đoàn trưởng Hạ nở nụ cười ôn hòa: “Chu Đại Khang, hôm nay cảm giác thế nào?”

Anh ấy khoảng chừng bốn mươi tuổi, trước giờ luôn ăn nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt sắc bén khiến ai nấy đều khiếp sợ không dám nói dối nửa lời.

Đừng nói là Chu Đại Khang, ngay cả Chu Khôn cũng phải sợ đoàn trưởng Hạ!

Trong lòng Chu Đại Khang phát loạn, Tào Hiểu Kiều bưng trà nước ở bên cạnh chột dạ nói: “Đoàn trưởng Hạ, con nít rơi xuống nước là chuyện thường gặp, lại còn phiền toái mọi người tới thăm nó nữa, nào, mời mọi người uống nước...”

Đoàn trưởng Hạ lạnh lùng liếc nhìn cô ta.

Tào Hiểu Kiều này không ngừng gây chuyện thị phi, nếu không hôm nay anh ấy cũng không đích thân tới cửa.

Anh ấy đã dò hỏi chuyện bên chỗ Chính Chính, cũng đã đi điều tra rồi, hiện tại chỉ cần Chu Đại Khang xác nhận thôi.

Chu Đại Khang còn chưa mở miệng, Chu Khôn ở bên cạnh đã nhận lệnh nói: “Đại Khang, con thành thật kể lại chuyện hôm qua cho đoàn trưởng.”

Tào Hiểu Kiều nhanh chóng xen mồm: “Hạ...”

Hà Loan Loan ngậm ý cười nhìn cô ta: “Chị Tào hôm nay làm sao vậy? Đoàn trưởng Hạ muốn biết hôm qua xảy ra chuyện gì, cứ để đứa nhỏ nói đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play