Chính Chính đang sợ hãi thì lại thấy thím nhỏ nhà mình đang đi tới, lập tức dạt đám người ra vọt thẳng vào lòng Hà Loan Loan, rấm rức khóc nức nở: “Thím nhỏ!”

Từ lúc tới đại viện này, thím nhỏ đã luôn dặn dò nó phải chú ý an toàn, không thể làm bất kỳ chuyện nguy hiểm nào, nếu không lúc đó nó nhất định đã lội qua sông để hái hoa tiêu.

Nó nhớ rất rõ, Hà Loan Loan đã rất nghiêm túc nói với nó: “Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện sống sót, con đã tám tuổi rồi, tuy cha mẹ con đã ly hôn nhưng bà nội, chú nhỏ và thím nhỏ đều rất yêu thương các con, cho nên con nhất định phải bảo vệ bản thân và em gái cho thật tốt. Lúc nhận thấy tình huống nguy hiểm, điều đầu tiên là phải chạy đi báo cho người lớn chứ không phải tự mình dấn thân mạo hiểm, hiểu không? Chính Chính phải tin tưởng thím nhỏ và chú nhỏ sẽ không bao giờ hại các con!”

Hoa tiêu kia mọc ngay bờ đê, đê lại rất bấp bênh, nếu lúc đó nó đi xuống thì người rơi xuống nước bây giờ chính là nó!

Hà Loan Loan nhanh chóng ôm lấy Chính Chính, an ủi nói: “Không sao Chính Chính, thím nhỏ và chú nhỏ đều ở đây!”

Mà Tào Hiểu Kiều đứng một bên nhìn thấy Chính Chính vẫn đang yên ổn, chân lập tức nhũn ra!

Vậy đứa nhỏ rơi xuống nước kia là ai?

Cô ta chen vào trong, vừa nhìn thấy người đã lập tức gào khóc: “Đại Khang! Đại Khang! Đại Khang con đừng làm mẹ sợ! Đại Khang con làm sao vậy!”

Chu Đại Khang nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch nằm dưới đất không nhúc nhích.

Bác sĩ Chu đã chạy tới nơi, thực hiện cấp cứu cho Chu Đại Khang nhưng đứa nhỏ này không hề nhúc nhích, nằm yên bất động!

Tào Hiểu Kiều ngơ ngác, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, cô ta kéo cổ áo Chu Khôn: “Tại sao con trai chúng ta lại rơi xuống nước?! Là anh cứu sao? Tại sao nó lại rơi xuống? Làm sao mà anh lại chạy tới cứu? A?! Anh nói chuyện đi!”

Chu Khôn đã đau khổ đến mức không nói thành lời, anh ta vung quyền đấm xuống đất rống giận: “Làm sao mà tôi biết được! Lúc bọn nhỏ đến tìm tôi thì con trai đã rơi xuống nước! Lúc tôi chạy tới thì nó đã chìm rồi...”

Tào Hiểu Kiều thiếu chút nữa là ngất xỉu, than trời trách đất không ngừng lay Chu Đại Khang.

Bác sĩ Chu ở một bên không biết phải làm sao.

Hà Loan Loan thấy thế bèn nhanh chóng tiến lên, túm lấy Tào Hiểu Kiều: “Cô khóc có ích lợi gì? Tránh ra!”

Tào Hiểu Kiều lúc này thương tâm quá độ, gắt gao ôm chặt con trai khóc lớn không buông, vẫn là nhờ mọi người xung quanh kéo cô ta ra.

Hà Loan Loan nhanh chóng xác nhận nhịp tim và hơi thở của Chu Đại Khang, phát hiện Chu Đại Khang vẫn còn có một tia hy vọng, cô nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo, tạo áp lực vào thành bụng.

Những người xung quanh không ngừng thổn thức: “Đứa nhỏ chắc không cứu được nữa rồi, mặt mũi trắng bệch, bụng trướng như thế, chắc chắn đã uống không ít nước!”

Bác sĩ Chu hít một hơi thật sâu, ông ấy cũng cảm thấy Chu Đại Khang vô phương cứu chữa, chỉ là Hà Loan Loan không đành lòng thôi! Quả thật Hà Loan Loan không đành lòng nhìn một mạng người mất đi như vậy.

Mẹ của đứa nhỏ ngu xuẩn nhưng bản thân nó vô tội, vẫn còn cơ hội sửa chữa!

Cô liên tục ấn bụng Chu Đại Khang, không ngừng hô hấp nhân tạo.

Chỉ một lúc sau cánh tay đã đau nhức, cả người đổ mồ hôi!

Mà Cố Dục Hàn cũng nhanh chóng chạy tới: “Loan Loan, để anh!”

Hai vợ chồng tiếp tục cấp cứu cho đứa nhỏ hơn hai mươi phút.

Chỉ tiếc, Chu Đại Khang vẫn không có động tĩnh gì.

Tào Hiểu Kiều phục hồi tinh thần, cô ta oán hận nhìn Chính Chính, sau đó nhào lên bắt lấy cánh tay Hà Loan Loan mắng: “Cô đừng có giả vờ tốt bụng! Cô chỉ hận không thể giết con tôi đúng không! Cô giả vờ cái gì! Hu hu hu con tôi đã chết rồi, cô còn khi dễ nó như vậy! Cô có còn là người không! Chính cô không sinh được, cô gả cho một người đàn ông bất lực nên mới ghen ghét tôi, hại chết con trai tôi! Hà Loan Loan cô không được chết tử tế đâu!”

Hà Loan Loan vốn dĩ đã gấp muốn chết, lập tức quay đầu cho cô ta một cái tát!

“Cút ngay! Cô muốn con trai cô chết nhưng tôi còn muốn cứu đây này! Tào Hiểu Kiều, cô bớt ngu xuẩn lại đi!”

Cô nói xong lại quay đầu tiếp tục cấp cứu.

Người vây xem xung quanh đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều thổn thức.

Thứ nhất là không hiểu vì sao Hà Loan Loan còn tiếp tục cấp cứu.

Thứ hai là khiếp sợ, Tào Hiểu Kiều vừa mới nói đoàn trưởng Cố bất lực?

Trong lúc đó, đứa nhỏ nằm dưới đất đột nhiên ọc ra một ngụm nước to, sau đó không ngừng nôn hết nước trong bụng ra ngoài, đứa nhỏ phát ra tiếng khóc mỏng manh!

Chu đại phu kích động mà trợn to mắt, tay đều run lên: “Được cứu rồi được cứu rồi!”

Hà Loan Loan đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, người cũng thiếu chút nữa mệt c.h.ế.t đi qua, còn may hết thảy đều là đáng giá.

Cô và Cố Dục Hàn nhìn nhau cười, hai người đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đối phương.

Mà lúc này Chu Khôn đang run rẩy vươn tay sờ mặt con trai, ngẩng đầu thoáng nhìn Cố Dục Hàn.

Lần đầu tiên, anh ta nhìn rõ ràng chênh lệch giữa bản thân và Cố Dục Hàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play