"Ta cũng không dám." Trình Diệc Nhiên thuận miệng nói.

Bây giờ điều kiện chữa bệnh không tốt thì ai dám bị bệnh chứ.

Nàng thay một cái khăn chườm lạnh khác cho Tô Lăng. Trong lòng hơi động, trên mặt không nhịn được lộ ra ý cười: "À, nếu ta bị bệnh, cứ một lúc lại đổi một cái khăn lông như vậy chẳng phải sẽ phai màu sao? Mà cũng không đúng, nếu không có thuốc chuyên dụng có lẽ cũng không dễ như vậy. Hầy, huynh nói xem thái y bắt mạch có phát hiện ra chuyện ta là nữ nhi không?"

Tô Lăng nằm trên giường, mỉm cười nhìn nàng: "Có lẽ có?"

Trình Diệc Nhiên hơi khom người xuống, vén tóc nơi thái dương của Tô Lăng lên, đắp khăn lạnh xong mới nhớ đến chuyện đang hỏi trước đó: "Vì sao huynh không dám bị bệnh vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền phát hiện có chuyện không đúng. Khi Tô Lăng còn nhỏ vẫn luôn ở trong Bắc Hòa cung, không được Hoàng đế thừa nhận, che che giấu giấu mà lớn lên, tất nhiên có nhiều chuyện bất tiện. Nàng hối hận mình lỡ lời, vội nói: "À..."

Ánh mắt Tô Lăng hơi lóe, nhẹ giọng nói: "Lúc đó, ta không thể gặp người khác. Dù ngã bệnh nhưng lại không thể mời thái y. Nên cũng chỉ có thể không bị bệnh thôi..."

Động tác trên tay Trình Diệc Nhiên bỗng chậm lại, n.g.ự.c nàng căng chặt, có một cảm giác gọi là thương tiếc từ từ trỗi dậy từ tận đáy lòng, nhẹ nhàng bao lấy trái tim nàng.

Động tác của Trình Diệc Nhiên vô cùng nhẹ nhàng, đặt lại khăn mặt chườm trên trán Tô Lăng, cả người cũng nhích đến gần cơ thể cậu, đưa tay nắm chặt lấy tay cậu, thủ thỉ: "Không cần nhớ đến những chuyện đó nữa, Tô Lăng, không cần nhớ lại nữa..."

Vốn dĩ nàng có rất nhiều câu muốn an ủi nhưng lời đến khóe miệng lại không biết nên nói gì cho đúng, chỉ đành cố gắng nắm chặt lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng gọi tên: "Tô Lăng..."

Âm thanh này khiến người ta cảm thấy vừa ấm áp lại vừa mang theo ý vị triền miên, khiến Tô Lăng nao nao, giống như đang nằm trên mây vậy. Cậu nghiêng đầu nhìn nàng, thấy rõ sự lo lắng, quan tâm trong đôi mắt đen nhánh của nàng, ở đó chỉ có duy nhất hình ảnh phản chiếu của cậu.

Tô Lăng không nhịn được mà vươn tay còn lại vuốt ve gò má Trình Diệc Nhiên.

Nhưng có thể do Tô Lăng đang đang sốt nên khi ngón tay chạm vào gò má nàng chỉ cảm thấy cả đầu ngón tay phát lạnh. Một giọt nước mắt rơi ra từ hốc mắt nàng, rơi xuống tay cậu, thật là nóng.

Trong lòng Tô Lăng bỗng dưng hoảng hốt: "Sao lại khóc?"

Là do cậu quá vội vàng sao?

Ngay lúc Tô Lăng đang muốn rút tay về lại bị Trình Diệc Nhiên nắm chặt lại. Nàng nắm lấy hai tay cậu đặt lên môi mình, nhẹ nhàng chạm vào một cái, nói giọng vô cùng nhỏ: "Ta không khóc..."

Là đau lòng, là thương tiếc...

Tô Lăng chấn động, đầu óc hỗn độn không ngừng trong nháy mắt lập tức tỉnh táo.

Nàng đang hôn tay cậu sao?!

Kết luận này khiến tim Tô Lăng đập nhanh không ngừng, dường như có một luồng điện chạy dọc từ hai tay lan ra toàn thân. Cậu chợt muốn ngồi thẳng dậy nhanh chóng ôm nàng vào trong n.g.ự.c mình.

Tuy nhiên do động tác cậu quá mức gấp gáp nên khăn mặt trên trán liền rớt xuống mất.

Ánh mắt Trình Diệc Nhiên hơi thay đổi, nàng nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng vỗ vô lên tay Tô Lăng: "Huynh đừng lộn xộn, nên nằm xuống cho thật tốt." Nàng nói xong thì muốn đè vai Tô Lăng để cậu thuận thế nằm xuống cho dễ.

Nhưng Tô Lăng lại không chịu phối hợp với Trình Diệc Nhiên, cậu chỉ yên lặng nhìn nàng, thân thể vẫn lù lù bất động nhưng tay lại nhanh chóng bắt lấy bàn tay nàng đang đặt trên đầu vai.

"Mau nằm xuống, khăn mặt rớt xuống hết rồi." Trên mặt Trình Diệc Nhiên mơ hồ hiện lên vẻ lo lắng.

Nhưng Tô Lăng lại chỉ cong môi cười, cầm tay nàng đưa đến bên môi hôn một chút sau đó lại đưa mắt nhìn nàng nhẹ nhàng cười: “Được, ta nghe theo nàng."

Cậu thành thật nằm xuống, nhưng cảm giác nóng hổi nơi lòng bàn tay nàng lại bắt đầu lan rộng đến tận vành tai. Gò má nàng nóng lên, cầm lên lại chiếc khăn mặt đã bị Tô Lăng đè dưới cánh tay. Nàng đổi một cái mới, đắp lên cho cậu, nhỏ giọng nói: "Huynh đừng nghịch, chờ lát nữa thái y đến kê thuốc cho huynh. Uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn thôi."

Hai mắt Tô Lăng đong đầy ý cười, ánh mắt chăm chú dừng trên mặt Trình Diệc Nhiên: "Ta không nghịch."

Trình Diệc Nhiên trừng mắt nhìn Tô Lăng, nhưng mà uy lực của cái trừng này cũng quá nhỏ rồi.

Trong mắt Tô Lăng, đây chỉ là sóng mắt lưu chuyển, giống giận dỗi nhiều hơn. Trong lòng cậu rung động, lại có cảm giác ấm áp dịu dàng. Ngay cả khi nàng đang bôi phấn làm đen cả gương mặt, Tô Lăng vẫn thấy nàng thật sự làm người khác yêu thích không thôi.

"Lần này ta ra ngoài quá gấp, đã quên mất một chuyện..." Tô Lăng chậm chạp mở miệng.

"Chuyện gì?" Trình Diệc Nhiên hiếu kỳ.

"Ta hẳn nên đến gặp hiệu trưởng một lần." Tô Lăng trầm ngâm, mọi chuyện có thể sau này quyết định sau, nhưng cậu muốn để phụ mẫu nàng biết trước.

Trình Diệc Nhiên đang muốn trả lời, chợt nghe bên ngoài có người nói: "Điện hạ, Trình công tử, Triệu thái y đến rồi."

Hai mắt Trình Diệc Nhiên sáng lên, vội vàng trả lời: "Mau mời vào."

Triệu thái y vác theo hòm thuốc nhanh chóng bước vào. Giờ đang là mùa hạ, trên mặt Triệu thái y còn đang lấm tấm mồ hôi. Vẻ mắt ông vô cùng lo lắng: "Điện hạ cảm thấy thế nào?"

Trình Diệc Nhiên tránh người sang một bên, vội nói: "Thân thể ngài ấy nóng lên, thái y mau nhìn thử."

Triệu thái y bước đến, sau khi kiểm tra sắc mặt Tô Lăng xong thì cẩn thận tỉ mỉ bắt mạch cho cậu.

Trình Diệc Nhiên đứng bên cạnh, thấy sắc mặt ông có vẻ nghiêm trọng, trong lòng cũng không tránh được lo lắng. Nàng đứng đó không dám phát ra tiếng động sợ mình sẽ làm phiền Triệu thái y.

Một lúc lâu, Triệu thái y thu tay về, thở phào một hơi rõ ràng. Ông vẫn còn lo lắng, lại hỏi thêm vài câu: "Ngoại trừ cả người nóng bừng, mệt rã rời thì ngài còn cảm giác nào nữa không? Ví dụ như buồn nôn hay đau bụng?"

Tô Lăng lắc đầu: "Không có, chỉ cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ thôi."

"Điện hạ phát sốt rồi, ta kê một thang thuốc, uống thuốc rồi ngủ một giấc, chờ nhiệt độ dịu xuống là ổn thôi." Triệu thái y thở phào một hơi, sắc mặt cũng thả lỏng hơn.

Nguyên một đoạn đường này, ông ta vừa lo lắng vừa chờ đợi, vừa nghe tin thân thể nhị Điện hạ phát sốt, trong lòng ông ta thầm nói không tốt rồi. Sau khi địa chấn và thiên tai qua khỏi thường rất dễ có dịch bệnh. Nếu nhị Điện hạ nhiễm phải dịch bệnh thì thực sự to lớn. Không nói đến chuyện nhiều bách tính nơi này nhiễm bệnh rồi lây lan thế nào, chỉ nhị Điện hạ có chuyện gì đó thôi thì cái mạng ông ta không đủ để bồi thường.

Nhị Điện hạ chính là huyết mạch hoàng gia duy nhất hiện nay.

Ông ta thật sự không dám tưởng tượng.

Vẫn may, vẫn may đó chỉ là phát sốt bình thường.

"Vậy ngài mau chóng kê thuốc trị bệnh đi." Trình Diệc Nhiên nghe xong cũng yên tâm phần nào. Nếu thái y đã nói vậy chắc sẽ không có chuyện gì lớn.

Triệu thái y cân nhắc kỹ lưỡng mới kê một phương thuốc, đưa cho dược đồng đi bốc thuốc. Ông ta nhìn Trình Diệc Nhiên, nhẹ giọng nói: "Thân thể Trình công tử không có gì đáng ngại chứ?"

Trình Diệc Nhiên có chút kinh ngạc, nàng lắc đầu: "Không có không có, mỗi ngày ta đềDiệc Nhiênống thuốc do mấy vị thái y kê."

Tô Lăng bỗng nhiên mở miệng: "Ta cũng có uống."

Trình Diệc Nhiên quay đầu đưa mắt nhìn, Tô Lăng thấy vậy thì cong khóe môi lộ ra bộ dạng tươi cười vô tội với nàng. Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Đợi đến khi dược đồng bốc thuốc trở về, người hầu cận của Tô Lăng liền đi sắc thuốc dựa theo những gì Triệu thái y đã căn dặn kỹ càng mà làm. Đợi đến khi thuốc sắc xong thì bưng đến trước mặt Tô Lăng.

Lúc này Trình Diệc Nhiên mới vừa thay cho cậu một chiếc khăn mặt khác.

Thị vệ Vương Kính thường xuyên đi theo bên cạnh Tô Lăng thấp giọng báo lại tình hình trong thành: "Mọi chuyện hôm nay đều bình thường. Bùi viên ngoại có xin gặp điện hạ một lần..."

"Bùi viên ngoại?" Hai mắt Tô Lăng hơi lóe lên, "Là vị thiện nhân chủ động bố thí cháo sao?"

Vương Kính gật đầu: "Dạ." Hắn ngừng lại một chút, lại nói tiếp: "Còn có, trước đó điện hạ dặn dò đi tìm người, nay cũng đã tìm được, ngay Lưu gia trang ở phía thành đông."

"Địa chấn lần này..."

"Trong nhà không có người thương vong." Vương Kính vội nói, "Phòng ốc cũng kiên cố, không chịu ảnh hưởng gì lớn. Trước khi điện hạ đến Thục Trung, gia chủ nhà này cũng thường xuyên hưởng ứng theo lời kêu gọi của Trần đại nhân mà giúp đỡ các vị hương thân..."

Hai mắt Tô Lăng nheo lại: "Ta biết rồi."

"Thuộc hạ xin cáo lui."



Trình Diệc Nhiên thấy hai người họ đang bàn chính sự bèn tự mình nhận lấy chén thuốc. Đợi sau khi Vương Kính đi khỏi, nàng mới nói: "Uống thuốc đi, nhanh một chút."

Tô Lăng nhìn nàng: "Nóng không?"

"Không nóng, nhiệt độ vừa đủ."

Tô Lăng cười cười: "Cả người ta chẳng còn sức, nếu không..."

Trình Diệc Nhiên chậc chậc hai tiếng: “Chẳng còn sức? Vừa nãy lúc huynh bắt lấy tay ta vậy mà lại rất có sức đấy, nhưng bây giờ ngay cả sức nâng cái chén cũng không có sao?"

Vốn dĩ nàng chỉ muốn phản bác lý do thoái thác "Chẳng có sức" của Tô Lăng nhưng đến khi lời nói khỏi miệng càng lúc lại càng giống như muốn cường điệu chuyện cậu bắt lấy tay nàng. Nàng vừa thẹn vừa vội nên trực tiếp cầm lấy chén thuốc nhét vào tay cậu: "Cầm lấy cho chắc, nhanh uống xong thuốc là được rồi."

Tô Lăng nhìn nàng như vậy có chút dở khóc dở cười: "DIỆC NHIÊN."

Nhưng rốt cuộc cậu vẫn cầm chặt lấy chén thuốc.

"Trước tiên huynh uống thuốc đi, ta đi lấy cho huynh ít đồ." Trình Diệc Nhiên quay lại căn phòng sát vách. Nàng nhớ trong bọc hành lý, mẫu thân bỏ vào cho nàng không ít kẹo mạch nha. Không biết đến hôm nay có thể ăn được nữa hay không.

Đợi đến khi nàng lấy được kẹo mạch nha quay trở lại phòng Tô Lăng thì chén thuốc đã thấy đáy. Nàng đưa kẹo mạch nha được gói bằng giấy dầu cho Tô Lăng: "Nếu huynh sợ đắng thì ăn một chút đi."

"Ăn kẹo cũng vô dụng." Tô Lăng nhẹ giọng nói.

"Vậy cái gì mới có tác dụng?"

"Nàng nói chuyện với ta một chút là sẽ đỡ hơn thôi." Tô Lăng cười khẽ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Hôm nay đầu cậu có chút hỗn loạn, những lời bình thường không cách nào nói ra khỏi miệng nay hoàn toàn không có gì cản được.

Trình Diệc Nhiên nghe thấy thì mặt đỏ đến tận mang tai, may mà nàng đã bôi đen hai gò má nên nhìn cũng không rõ ràng. Nàng vội nói: "Huynh đã uống thuốc rồi thì nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng quậy phá. Dù sao huynh cũng không thích ăn kẹo, vậy không ăn nữa là được." Bình thường Tô Lăng nói chuyện luôn vô cùng lịch sự, cũng hết sức quy củ lễ độ, nhưng sau khi bị sốt nói chuyện sao lại trở nên thân thiết như vậy chứ. Cậu như vậy khiến tim nàng dường như bắt đầu đập nhanh hơn rồi.

Trong lòng nàng thầm nói phải dưỡng bệnh cho thật tốt, lúc khác hãy trêu ta.

Lại đổi thêm một lần khăn chườm nữa, Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói: "Uống thuốc rồi sẽ bắt đầu buồn ngủ, ta không làm phiền huynh nữa, huynh yên tâm ngủ một giấc đến khi tỉnh lại sẽ thấy tốt hơn nhiều. Được rồi ——" nàng chợt nghĩ tới một chuyện: "Huynh ngủ lúc ban ngày có cần đèn không?"

Tô Lăng khẽ giật mình, ý cười dâng lên trong đáy mắt. Cậu chậm chạp lắc đầu.

Cái lắc đầu này của Tô Lăng cũng khiến khăn chườm trên trán lắc lư theo.

Trình Diệc Nhiên vội la lên: "Huynh đừng lộn xộn nữa được không?" Nàng khẽ thở dài, giọng nói cực kỳ nhỏ: "Huynh nói xem huynh đã lớn như vậy rồi..."

Bộ dạng ra vẻ người lớn này của Trình Diệc Nhiên khiến Tô Lăng cảm thấy buồn cười. Một phần là do cậu phát sốt, hai là do uống thuốc nên rất nhanh Tô Lăng liền buồn ngủ, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

Trình Diệc Nhiên thấy Tô Lăng dần dần yên tĩnh cũng nhẹ nhàng bước ra ngoài đóng cửa lại.

Hôm nay thân thể Tô Lăng không khỏe nên nàng cũng không tiện đi lại quá xa, chỉ đi vòng vòng trong trạch viện Chu gia.

Trong ngoài Chu gia đều có thị vệ theo từ trong cung đứng canh gác, thủ vệ nghiêm ngặt, an toàn vô lo.



Giang Thị Lang nghe nói nhị điện hạ nhiễm bệnh nhẹ nhưng rốt cuộc cả người vẫn luôn bận rộn không ngừng, trong lúc vô tình đụng phải thư đồng của nhị Hoàng tử.

Trình Diệc Nhiên nói sơ qua một lần, sau cùng lại nói: "Vừa nãy Triệu thái y đã đến, sau khi uống thuốc thì ngủ rồi."

Giang Thị Lang gật đầu một cái: "Trình công tử, nhị Điện hạ có nói cụ thể khi nào chúng ta hồi kinh hay không?"

Trình Diệc Nhiên thành thật trả lời: "Điện hạ chỉ nói xong việc ở đây sẽ quay về."

"Ừ." Giang Thị Lang trầm ngâm, "Thân thể điện hạ đáng giá ngàn vàng, sau khi giúp đỡ nạn dân xong nên sớm quay về kinh mới đúng, miễn cho Hoàng thượng và nương nương nhớ mong."

Khóe miệng Trình Diệc Nhiên hơi kéo lên, không nói thêm nữa.

Biết nhị Điện hạ đang nghỉ ngơi, Giang Thị lang cũng không tiện đi vào làm phiền. Ông ta nói thêm vài câu với Trình Diệc Nhiên rồi lại tiếp tục bận việc.

Hôm nay vì chuyện của Tô Lăng mà Trình Diệc Nhiên cũng bận rộn hơn nửa ngày trời, lúc này bụng đói kêu vang, nhưng nàng lại không muốn ăn lắm vì thế chỉ miễn cưỡng ăn vài thứ rồi quay về phòng Tô Lăng.

Động tác của nàng hết sức nhẹ nhàng nhưng vừa mới đẩy cửa bước vào thì Tô Lăng đã mở mắt.

Đến khi thấy người đến là nàng, cậu lại khép mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Trình Diệc Nhiên đứng ngay cửa sổ trước mặt Tô Lăng, nàng cẩn thận đánh giá, thấy sắc mặt cậu đã không còn đỏ như lúc nãy cũng thoáng yên tâm hơn một chút. Nàng lấy khăn chườm xuống, đưa tay lên sờ thử nhiệt độ.

Tô Lăng chợt mở mắt ra. Cậu ra tay nhanh lẹ, trực tiếp bắt lấy tay nàng kéo về phía trước.

Trình Diệc Nhiên hoàn toàn không đề phòng, thân thể lảo đảo, xém chút nữa ngả vào trong lồng n.g.ự.c cậu.

Tay nàng phải chống lên mép giường mới có thể ngay ngắn lại, nàng vừa vội vừa thẹn: "Là ta mà..."

Tô Lăng nói thầm, ta biết là nàng. Hai mắt cậu khép lại, chậm chạp buông tay nàng ra.

Trình Diệc Nhiên đứng thẳng lên, nàng hít sâu một hơi, cố để trở lại bình thường sau hoảng loạn —— Hai người nói chuyện lịch sự, cứ vậy ở chung là được rồi. Tô Lăng như vừa rồi chính là đang trêu chọc nàng mà!

Ai đã nói là làm bằng hữu hả?

Trình Diệc Nhiên ho khan một tiếng, cố làm ra vẻ tự nhiên, nói: "Ta thấy thân thể huynh thật sự đã giảm sốt, phòng bếp có nấu chút cháo, tương đối thanh đạm, để ta mang một ít qua đây cho huynh. Tuy đã hạ sốt nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng cho thật tốt."

Tô Lăng chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt chứa đầy ý cười: "Nàng cứ quyết định là được."

"Vậy cứ quyết định như thế đi."

Thân thể Tô Lăng không khỏe, cũng chỉ có thể ăn nhẹ.

Hai ngày tiếp theo, Trình Diệc Nhiên quản lý vô cùng nghiêm chuyện ăn uống, thuốc thang của Tô Lăng. Cho đến khi Triệu thái y tuyên bố cậu đã khỏe lại, Trình Diệc Nhiên mới thực sự yên tâm.

Trong lòng nàng thầm nói, vậy mà trước đây không nhìn ra mình có tố chất chăm sóc người khác.

Nhưng mà, trong mắt người ngoài, nhị Hoàng tử nhiễm bệnh nhẹ thì thư đồng có quan hệ thân thiết cẩn thận chăm sóc là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng trong mắt gia chủ Chu gia Chu đại thiện nhân, chuyện này lại khiến ông ta cảm thấy bất an.

Tô Lăng tĩnh dưỡng hai ngày, thân thể cũng khỏe lại. Chiều ngày hôm đó, cậu đang bàn bạc ngày trở về kinh với Giang Thị lang và Trình Diệc Nhiên chợt có người báo Chu đại thiện nhân cầu kiến.

Mấy người họ tạm dừng câu chuyện, mời Chu đại thiện nhân vào.

Chu đại thiện nhân tuổi trên dưới năm mươi, mặt mũi trời sinh hiền lành, rất giống một người lương thiện. Hắn đơn giản biểu đạt ý tứ hỏi thăm nhị Hoàng tử một chút, sau đó uyển chuyển nói đến ý đồ đến đây của mình: "Mấy ngày nay, điện hạ và chư vị đại nhân chủ trì cứu trợ thiên tai, tận hết sức lực giúp đỡ bách tính Thục Trung. Tiểu nhân cùng bách tính Thục Trung đều vô cùng cảm kích. Bách tính có ăn, có mặc, có chỗ ở mới hoàn toàn là nhờ vào các vị… Tiểu nhân định đêm mai chuẩn bị rượu nhạt trong phủ, khẩn cầu chư vị có thể thu xếp công việc, bớt chút thì giờ đến phủ một chuyến."

—— Thật ra lúc đầu hắn cũng cảm thấy bản thân thật sự là một chủ nhà tận tình. Nhưng thứ nhất do thân phận của hắn không thích hợp, thứ hai chuyện cứu trợ thiên tai lại là chuyện lớn, hắn không dám làm mấy chuyện râu ria này ngay lúc đang có chuyện quan trọng cần làm, chẳng may xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.

Nhưng thời gian gần đây, tình hình thiên tai cũng đã được khống chế, tất cả mọi chuyện đã dần quay lại quỹ đạo vốn có. Hắn đoán mấy người nhị Hoàng tử có khả năng sẽ sớm rời khỏi đây. Bọn họ vẫn luôn ở lại Chu trạch, người làm gia chủ là hắn vẫn chưa thực sự chiêu đãi bọn họ được một bữa chính thức nào. Trong lòng hắn cảm thấy bất an không thôi.

Lẽ ra chuyện hắn chủ động cung cấp nơi ở là một chuyện tốt. Nhưng nếu vì chiêu đãi không chu toàn mà biến khéo thành vụng thì quả thật cái được không bù nổi cái mất.

Tô Lăng và Giang Thị lang đưa mắt nhìn nhau, sau khi hội ý mới trả lời: "Đa tạ Chu đại thiện nhân đã cung cấp chỗ ở, vốn dĩ chúng ta nên mở tiệc chiêu đãi ngươi mới phải đạo. Chỉ là đoạn thời gian này vội vàng cứu trợ thiên tai nên vô tình bỏ qua nhiều chuyện, vẫn mong Chu đại thiện nhân lượng thứ. Nay chuyện nơi này đã ổn, ít ngày nữa điện hạ sẽ hồi kinh, không bằng ngày mai bọn ta làm chủ, nhưng vẫn cần mượn quý phủ làm nơi tổ chức..."

Lời ông còn chưa dứt thì Chu đại thiện nhân đã lộ ra vẻ sợ hãi: "Sao tiểu nhân dám để các vị hao tâm tổn sức? Điện hạ và các vị đại nhân đến đây cứu trợ thiên tai quả thật là vì bách tính Thục Trung, nay đại nhân nói như vậy quả thật là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu nhân..."

Tô Lăng than nhẹ một tiếng: "Vậy theo ý của ông đi."

Chu đại thiện nhân nghe vậy mới lộ mặt vui mừng, hành lễ xin cáo lui.

Lúc này Tô Lăng mới quay sang nói với Giang Thị lang: "Đoạn thời gian này chúng ta ở Chu gia sử dụng bao nhiêu ngân lượng, ngươi cho người tính toán lại một lượt để trả cho người ta."

Giang Thị lang gật đầu: "Điện hạ nói phải. Vậy chúng ta bắt đầu thu xếp quay về kinh thành?"

Tô Lăng nhìn thoáng qua Trình Diệc Nhiên, hơi trầm ngâm: "Bắt đầu đi.". Cậu chuyển sang nhìn Trình Diệc Nhiên, nhẹ giọng nói: "Nàng hãy về nghỉ sớm, ngày mai theo ta đến thành đông một chuyến.”

Trình Diệc Nhiên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp dạ vâng.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Trình Diệc Nhiên chải đầu rửa mặt xong, dùng chút đồ ăn sáng, đi cùng với Tô Lăng về phía thành đông.

Hôm nay những con đường bị phá hủy đã khôi phục lại không ít. Xe ngựa chậm rãi chạy, dường như có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói râm ran bên ngoài xe.

Trình Diệc Nhiên vén một góc rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, quan sát biểu tình sinh động trong biển người bận rộn.

Lúc này nàng mới hỏi Tô Lăng: "Hôm nay đến thành đông làm gì vậy?"

Lúc vừa mới đến đây, nàng đã từng đến thành đông với Tô Lăng, cả hai cùng nhìn những mảng ruộng lớn bị hủy hoại.

Hiện nay triều đình miễn thuế một năm, lại phân phát cả tiền bạc và lương thực.

Vậy nên bây giờ muốn đến xem hoa màu đã được trồng hay chưa sao?

Tô Lăng khẽ cười một tiếng: "Không biết nguyên do mà cũng dám đi theo ta sao? Cũng không sợ ta lừa nàng mang bán à?"

Trình Diệc Nhiên còn lâu mới tin lời đùa giỡn này của cậu ấy: "Ta còn lâu mới tin huynh sẽ bán ta."

Tô Lăng thu lại ý cười: "Dẫn nàng đi gặp một người."

"Hả? Ai vậy?" Trình Diệc Nhiên có chút hứng thú.

"Có thể coi như một người họ hàng xa của ta đi?" Tô Lăng sâu kín nói.

"Họ hàng xa?" Trình Diệc Nhiên mở to mắt, suy nghĩ tới lui mấy lần. Nàng không nghe nói Thục Trung bên này có phủ đệ của vị hoàng thân quốc thích nào đó. Về phần vị Thục Vương có đất phong là nơi Thục Trung này, phủ đệ của ông cũng không ở gần đây. Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, thấp giọng nói: "Là mẫu thân của huynh..."

Tô Lăng rũ mắt: "Cũng có thể coi như một vị đường cữu của ta."

Từ nhỏ Tô Lăng đã biết cố hương mẫu thân ở Thục Trung, lúc mẫu thân tiến cung, trong nhà vẫn còn một ấu đệ. Sau này Tô Lăng có cho người tìm hiểu qua, biết được vị tiểu cữu cữu mà cậu chưa từng gặp mặt đã không còn trên nhân thế vài chục năm trước. Thân nhân của mẫu thân ở Thục Trung cũng chỉ còn lại một vị đường huynh bà con xa.

Giọng Tô Lăng rất nhẹ: "Ta chỉ muốn nhìn thấy ông ấy một chút, chỉ nhìn một chút thôi."

Vị đường huynh kia của mẫu thân có chung tằng tổ phụ với mẫu thân, vốn cũng không thể coi là quá gần. Lại thêm nhiều năm không liên hệ, Tô Lăng nghĩ chỉ nhìn một chút, nhìn xem căn nhà của mẫu thân một chút thôi.

Trình Diệc Nhiên cầm tay cậu, cũng thấp giọng nói: "Vậy thì nhìn một cái."

Xe ngựa không biết từ lúc nào đã ra khỏi thành, chạy đến Lưu gia trang phía thành đông.

Tô Lăng cầm ngược lại tay nàng, có chút buồn cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Dường như nàng rất dễ nảy sinh thương tiếc đồng tình với cậu, có lẽ đại khái là do cô nương gia tương đối nhẹ dạ chăng?

Đang lúc Tô Lăng xuất thần chợt nghe thấy tiếng động lạ.

Một vật gì đó được bao bọc trong tiếng gió rít gào lao tới.

Trong lòng Tô Lăng khẽ run, nhanh như chớp mà ép người bên cạnh xuống dưới đáy xe.

Biến cố này xảy ra quá nhanh, Trình Diệc Nhiên chỉ kịp khẽ "A" một tiếng, còn chưa phản ứng kịp thì đã thấy một màn mưa tên xuyên qua màn xe màu xanh, bay sượt qua thân thể Tô Lăng, trực tiếp cắm vào vách thùng xe.

Nguy hiểm thật.

Minh vệ, ám vệ bên ngoài hô lên: "Điện hạ cẩn thận."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play