Thế là, Trình Diệc Nhiên bắt đầu theo thím Giang học làm túi thơm.
Trước kia nàng chưa hề tiếp xúc qua với kim chỉ, thế nhưng lại học rất nhanh. Chỉ cần học mấy ngày đã tiếp thu được một hai.
Có lẽ thím Giang muốn cổ vũ nàng nên đánh giá tay nghề của nàng cực cao: “Không tệ, không tệ, ta thấy rất tốt.”
Trình Diệc Nhiên cười cười: “Thím Giang thích cháu nên mới khen, bây giờ cháu còn kém lắm.”
Giữa tháng tư, Trình Diệc Nhiên đã làm xong cái túi thơm đầu tiên. Nàng cố ý chọn màu xanh lá nhưng khác xa với cái mà thím Giang làm, vừa nhìn đã thấy được cao thấp --- Cái nàng làm còn lâu mới tinh xảo được như của thím Giang.
Trình Diệc Nhiên tự nhủ, như thế này không thể tặng người ta được, đưa cũng không dám đưa.
Cái này nàng giữ lại tự mình dùng, sau đó làm thử một cái khác.
Đối với chuyện Trình Diệc Nhiên học may vá, thím Giang khen không dứt lời, cũng không ngừng lẩm bẩm: “Vẫn nên học một chút, may mà cháu học cũng nhanh…”
Trình Diệc Nhiên chỉ cười cười, nàng không thích may vá cũng không nghĩ tới chuyện giành được hào quang rực rỡ ở khía cạnh này, chỉ cần đủ điểm là được.
A, đúng rồi, lúc trước nàng có nói sẽ làm cho mẫu thân một đôi giày.
Chuyện học làm túi thơm, nàng cũng không nói ngay cho Tô Lăng. Những chuyện này vẫn không nên nói ra quá sớm, nói quá sớm không còn ngạc nhiên gì nữa.
Sinh nhật của Tô Lăng là mùng bốn tháng năm, một ngày trước Đoan Ngọ, rốt cuộc tặng quà sinh nhật hay quà tặng nhân tết Đoan Ngọ cứ để cho cậu đoán đi.
- --- Mấy ngày nay tâm tình của Trình Diệc Nhiên không tệ, ngày ngày gặp nàng, Tô Lăng cũng mơ hồ phát hiện được. Mặc dù không biết rõ nguyên nhân nhưng nhìn nàng vui vẻ, cậu giống như cũng bị vui lây, hào hứng hơn nhiều.
Cậu hy vọng nàng sẽ mãi vui vẻ như thế.
Chạng vạng tối hôm đó, Tô Lăng vừa hoàn thành công việc trong tay đã thấy nội giám cầu kiến.
“Điện hạ, Hoàng thượng triệu kiến.”
Tô Lăng gật đầu: “Đã biết.”
Cậu dặn dò tiểu thái giám đang muốn truyền thiện: “Không cần truyền thiện, chờ ta quay về rồi nói.”
Tô Lăng sửa sang quần áo một chút, rời khỏi Hành Vân các đi về phía Tây Uyển.
Khoảng cách giữa Hành Vân các và Tây Uyển không gần, Tô Lăng vừa đi vừa suy đoán lý do Hoàng đế triệu kiến.
Hoàng đế đang ở Thiên điện Tây Uyển, vừa nhìn thấy Tô Lăng đã lộ ra nụ cười: “Hôm nay trẫm triệu con qua đây là có chuyện vui muốn nói với con.”
Suy nghĩ Tô Lăng vừa động, không biết chuyện vui như thế nào.
“Gần đây trong triều có người dâng tấu nói nên lập Thái tử.” Hoàng đến nhìn qua Tô Lăng, ánh mắt sáng rực, “Trẫm cho rằng đúng là nên thế.”
Thật ra ban đầu, ông ta không muốn lập Thái tử. Trong lòng ông ta, Thái tử chính là nhi tử Tiêu Tông mà mình sủng ái chứ không phải ai khác.
Hơn nữa, dòng dõi của ông ta đơn bạc, ngoại trừ Hoài Tư không còn nhi tử nào khác. Cho dù không lập Trữ quân, sau khi ông ta băng hà, Hoàng vị sẽ do Hoài Tư kế thừa. Bây giờ Hoài Tư không có cái danh Thái tử nhưng lại có thể giành được cái ghế Hoàng đế hàng thật giá thật.
Thế nhưng Chu Thái phó, người khuyên nhủ ông ta lập trữ quân lại lập luận vô cùng rõ ràng. Lập Thái tử có thể ổn định lòng người.
Hoài Tư đã tham dự vào chính sự mấy tháng nay, cần cù thông minh, mặc dù có chút ngây thơ nhưng vẫn nhìn ra được sự kế thừa từ tổ tiên.
Sau khi Hoàng đế suy nghĩ mấy ngày liền, trong lòng có quyết định.
“Trẫm sẽ để Khâm thiên giám chọn một ngày tốt cử hành đại điển. Mặt khác…” Hoàng đế ngừng lại một chút, “Trẫm còn một chuyện muốn cân nhắc nữa…”
Cân nhắc cái gì, ông ta không hề nói ra mà chỉ nhìn chằm chằm Tô Lăng.
“Xin hỏi phụ hoàng có cân nhắc gì?” Tô Lăng lên tiếng hỏi.
“Trẫm đã kế vị hơn hai mươi năm nhưng chưa từng lập Hậu.” Hoàng đế than nhẹ một tiếng, “Quý phi nương nương đã cùng với trẫm gần hai mươi năm, tốt nết dịu dàng thiện lương, cần cù nhu thuận. Chính là hình mẫu của một vị Hoàng hậu…”
Ông ta nói đến đây ngừng lại, nhìn nhi tử mình, trong mắt có chút ý cười lại có chút chờ mong.
Ông ta không biết Hoài Tư có thể nói ra lời nói kia hay không.
Thật ra thì mười mấy năm trước, ông ta có ý định lập Thù Nhi làm Hậu. Nhưng khi đó vừa đề cập đến chuyện này liền bị phản đối.
Lúc ấy Hoàng đế còn trẻ, không giống như bây giờ nói một không nói hai. Sau khi lập Hậu không thành cũng không cưỡng cầu. Ông ta lui một bước, làm một chuyện tốt khác, phong bà ấy làm Quý phi, để trống Hậu vị.
Sau đó, Hoàng đế có thể rảnh tay làm chuyện mình muốn làm lại cảm thấy không có gì quan trọng nữa. Ông ta nghĩ, ngoại trừ danh phận kém hơn một chút, những cái khác cũng không hề kém cạnh.
Bà không phải Hoàng hậu nhưng nhi tử của bà lại là Thái tử, tương lai bà sẽ có ngày trở thành Thái hậu. Trăm năm sau, người có thể mai táng bên cạnh ông ta chỉ có thể là bà.
Lúc sống ở chung chỗ, khi c.h.ế.t nằm chung huyệt là như thế. Thù Nhi cũng không mấy quan tâm đến danh phận.
Đáng tiếc, Hoài Mẫn Thái tử Tiêu Tông không còn nữa.
Hoài Tư không phải là nhi tử của Diêu thị.
Trước đó Hoàng đế đã nhiều lần ám chỉ với Hoài Tư, muốn trong lòng cơm trai cảm kích một chút. Thế nhưng chỉ vậy không thể làm cho ông ta hoàn toàn yên tâm.
Sau khi ông ta c.h.ế.t rồi sẽ như thế nào cũng không biết nữa.
- -- Tô Lăng nhẹ nhàng nhếch khóe môi, tránh ánh mắt của Hoàng đế. Giọng nói của cậu rất nhẹ: “Hình mẫu của Hoàng hậu? Trong cung không có bao nhiêu phi tần…”
“Cái gì?” Hoàng đế không nghe rõ.
Tô Lăng thu lại ý cười: “Không có gì, nhi thần muốn hỏi, ý phụ hoàng muốn như thế nào?”
Ông ta không có ý nghĩ gì, chỉ muốn bà có thêm chút bảo hộ. Ông biết rõ sức khỏe của mình không bằng lúc trước, không biết lúc nào sẽ rời khỏi Diêu thị.
Truyện SủngHoàng đế nói khẽ: “Trẩm muốn lập Hậu. Con đừng vội, nghe trẫm nói xong đã. Quả thật xuất thân của Quý phi nương nương kém một chút nhưng nàng ấy đã làm bạn bên trẫm hơn mười năm, không một lời oán giận, đương nhiên có thể làm Hoàng hậu của trẫm.”
Tô Lăng chỉ “Vâng” một tiếng không hề phản bác.
“Có điều có một chuyện, là mẫu thân của con.” Giọng nói của Hoàng đế hơi chậm lại, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Lăng trong chớp mắt.
Ngực Tô Lăng căng thẳng.
“Mẫu thân Tô thị của con là người Giang Nam…”
Tô Lăng cắt ngang: “Không, bà ấy là người Thục Trung.”
“A, là người Thục Trung, là trẫm nhớ nhầm.” Trên mặt Hoàng đế lộ vẻ xấu hổ, “Trẫm nhớ nàng ấy là một cung nữ, không nằm trong dàn phi tần hậu cung…”
Ký ức của ông ta về Tô thị ít đến đáng thương. Trong vòng mười mấy năm qua, thậm chí ông ta còn cố gắng quên một nữ nhân như thế.
Tô Lăng cũng không hề trông cậy Hoàng đế có thể nhớ đến mẫu thân mình, thậm chí còn không hy vọng tên của mẫu thân được Hoàng đế nhắc đến.
“Người bên ngoài không ai biết thân mẫu của con là ai, trẫm cố ý để con ghi dưới danh nghĩa Quý phi nương nương. Nàng thành Hoàng hậu, con được tử bằng mẫu quý (*), làm Thái tử là chuyện đương nhiên…”
(*) Tử bằng mẫu quý, có nghĩa là nhi tử nhờ địa vị của mẫu thân cao quý nên cũng được bình an phú quý.
“Vậy mẫu thân của nhi thần thì sao?”
Hoàng đế kiên nhẫn nói: “Người bên ngoài không ai biết…”
Ánh mắt Tô Lăng nặng nề, sắc mặt khẽ thay đổi, thấp giọng nói: “Ta có…”
Tô Lăng còn chưa nói hết câu “Ta có mẫu thân của mình”, đã nghe được giọng nói của một nữ tử sau lưng:
“Hoàng thượng đang làm cái gì thế?”
Giọng nói này không cao không thấp, rất lạnh lùng, thanh cao.
Tô Lăng quay đầu lại nhìn về phía Diêu Quý phi đang chậm rãi bước đến.
“Thù Nhi…” Hoàng đế nhanh chóng bước đến, mặt mày lo lắng, “Không phải nàng đang nghỉ ngơi hay sao? Sao lại đến đây? Trẫm nói với Hoài Tư mấy câu xong sẽ quay về.”
Ông ta bước đến nắm lấy tay Diêu Quý phi liền bị đối phương hất ra.
Sắc mặt Diêu Quý phi trắng bệch, biểu cảm lạnh băng, bà hừ nhẹ một tiếng: “Hoàng thượng vừa nói cái gì? Vì sao không nói tiếp đi?”
Hoàng đế than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói bên tai bà mấy câu.
Tô Lăng đứng cách bọn họ không xa lắm, mơ hồ nghe được một chút, biết Hoàng đế đang giải thích dụng ý sâu xa của mình.
Khóe môi cậu hơi nhếch lên, ý cười không đến được đáy mắt.
Tháng năm năm ngoái, khi cậu vừa hồi cung Hoàng đế cũng đã ám chỉ, ông ta muốn để cậu ghi dưới danh nghĩa của Diêu thị. Tô Lăng không đồng ý, không ngờ năm nay thật sự còn muốn nhắc lại một lần nữa.
Diêu Quý phi cười lạnh: “Hoàng thượng muốn giúp thiếp đoạt nhi tử của người khác? Còn thấy chưa đủ hay sao? Còn thấy chưa đủ hay sao?”
Bà nói xong nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào.
Trong lòng bà tự nhủ, tạo nghiệt chưa đủ hay sao? Hai đứa con của bà, một hào hoa phong nhã lúc trước qua đời ngoài ý muốn, người còn lại chưa kịp sinh ra đã c.h.ế.t từ trong trứng nước. Ông ta không muốn tích đức mà chỉ quan tâm đến những chuyện bàng môn tả đạo (*).
(*) Bàng môn tả đạo, chỉ những chuyện không ngay thẳng đúng đắn.
Bây giờ còn muốn đoạt con của người khác? Rõ ràng bà đã từ chối từ lâu rồi mà.
Thấy bà rơi lệ, Hoàng đế đau lòng lại hổ thẹn, vội vàng lau nước mắt cho bà: “Cái gì mà còn thấy chưa đủ? Thế này chẳng phải là muốn Hoài Tư tận hiếu hay sao?”
Tận hiếu?
Diêu Quý phi cười lạnh, nước mắt lại rơi xuống ào ào.
Người có thể tận hiếu cho bà đã không còn trên đời này nữa.
Giọng nói của Diêu thị lạnh lùng: “Hoàng thượng là muốn người ta khen ngợi chàng một tiếng hay sao?”
Khen ngợi ông ta kiên trinh không đổi, thân không dính đến một mỹ nhân thứ hai. Sau khi có Diêu Quý phi không còn nữ nhân nào khác bên người? Khen ngợi tất cả con cái của ông ta đều cùng một mẹ?
- --- Diêu thị biết rõ sự thật có lẽ không phải là như thế nhưng bà không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Hoàng đế không hiểu: “Khen ngợi cái gì?”
Trực giác cho ông ta biết, cái này cũng không hẳn là tán dương khen ngợi gì cả.
“Đương nhiên là khen Hoàng thượng.”
*
Tô Lăng đứng bên cạnh ho nhẹ một tiếng: “Phụ hoàng, nhi thần có chút chuyện, xin phép cáo lui trước.”
Tô Lăng thi lễ, cáo từ rời đi.
Hoàng đế đang bận nói chuyện cùng Diêu Quý phi, không có tâm tình mà phản ứng lại, lung tung khoát khoát tay, để Tô Lăng lui ra.
Ánh chiều tà le lói, có một tiểu thái giám nhanh nhạy chủ động cầm theo đèn lồng chiếu sáng cho Tô Lăng.
Tô Lăng giữ im lặng, bước đi cực nhanh. Từ khi bắt đầu tiếp nhận chính sự, cậu cũng biết ở bên ngoài phụ hoàng có được không ít thành tựu. Bách tính giàu có an khang, biên cảnh bình ổn vô sự. Nhưng những chuyện liên quan đến hậu cung không một lần nào có thể làm cho người ta hiểu được.
Bóng đêm nặng nề, ngẫu nhiên có gió lạnh thổi qua.
Tô Lăng thở phào nhẹ nhõm, làm cho những uất ức trong lồng n.g.ự.c tiêu tan hết.
Không biết là cô gái của cậu bây giờ đang ở đâu, làm gì.
*
Lúc này Trình Diệc Nhiên đang ôn tập công khóa.
Buổi chiều nàng may vá nên chậm trễ chút thời gian, ban đêm đương nhiên phải bù lại.
Đang yên lặng học thuộc công khóa, thím Giang nói với nàng, Trình Thụy đến đây.
Trình Diệc Nhiên chỉ gật đầu một cái, đợi ghi nhớ xong đoạn này, Trình Thụy đã xuất hiện trước mặt nàng.
“Sao lại rảnh rỗi đến đây?” Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng hỏi, tiếp đón tam ca ngồi xuống.
Trình Thụy im lặng hồi lâu mới nói: “Cũng không có gì, chỉ muốn đến ngồi một chút.”
Trình Diệc Nhiên hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn tam ca. --- Nhìn qua hắn có chút khác thường.
Nàng thả mềm giọng: “Huynh có tâm sự gì sao?”
“Huynh thì có tâm sự gì chứ?” Trình Thụy cười ha hả.
Hắn càng như vậy, Trình Diệc Nhiên càng thấy bất an. Từ nhỏ nàng đã quen thuộc với Trình Thụy, sắc mặt của đối phương thay đổi không thể nào gạt được nàng. Thấy Trình Thụy không có ý muốn nói, nàng cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cười nói: “Ai, vậy muội kể chuyện tiếu lâm cho huynh nghe.”
Lúc nói lời này, trong lòng Trình Diệc Nhiên mềm nhũn, nhớ lại mấy chuyện ở thư viện, thế là nàng kể lại mấy chuyện tiếu lâm lúc đó.
Trình Thụy cười theo vài tiếng, hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai muội muội, nhỏ giọng nói: “DIỆC NHIÊN, thật sự dáng vẻ muội kể chuyện tiếu lâm so với bản thân chuyện tiếu lâm còn dễ nghe hơn nhiều…”
Trình Diệc Nhiên giả vờ muốn đánh hắn, bị hắn đưa tay ngăn lại.
“Huynh đừng có quậy muội.” Trình Diệc Nhiên cười.
Trình Thụy lại khẽ thở dài một hơi: “Huynh không có quậy muội, DIỆC NHIÊN, nơi này có rượu không? Ta muốn uống chút rượu.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên lộp bộp. Nàng hiếm khi nhìn thấy tam ca như thế này, nhỏ giọng nói: “Không có, chỗ này không có rượu. Vậy đi, nếu không chúng ta lấy trà thay rượu?”
Khẽ bật cười, Trình Thụy nói: “Lấy trà thay rượu? Mệt cho muội nghĩ ra ý này. Bây giờ uống trà, ban đêm muội không muốn ngủ à?”
Nhìn thấy sắc mặt của hắn dường như nhẹ nhàng đi một chút, Trình Diệc Nhiên cười hì hì: “Vậy thì không ngủ nữa, chúng ta nói chuyện trắng đêm.” Nàng nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Trình Thụy, nhẹ giọng hỏi: “Ca, rốt cuộc là huynh sao thế? Đừng để muội lo lắng.”
Trình Thụy lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cãi nhau với người ta thôi.”
“Cãi nhau có gì tốt đẹp chứ?” Trình Diệc Nhiên cười cười: “Mặc kệ đối phương nói gì, không cần để ý đến là được.”
Nàng thấp giọng: “Muội nói cho huynh nghe, mấy ngày trước muội mới học thêu thùa may vá, huynh có muốn món gì không? Muội làm cho huynh.”
Nàng vỗ nhẹ ngực, cực kỳ tự hào.
Trình Thụy cười to: “Không dám, không dám.”
“Sao lại không dám?”
“Không dám muốn đó.” Trình Thụy cười.
Bọn họ trêu ghẹo nhau một lúc, Trình Thụy nhìn đồng hồ cát, đứng lên nói: “Huynh phải về rồi.”
Hôm nay hắn ở lại khá lâu. Nguyên buổi tối đã ở nơi này.
“Huynh đợi một chút, muội đưa sách cho huynh.” Trình Diệc Nhiên đứng dậy, một lúc sau, nàng lấy một quyển sách từ trên giá xuống đưa cho Trình Thụy, “Cái này hình như là sách lúc trước khi đại ca còn ở đây đã xem <Hàn Sơn Trai bút ký>, đều là những chuyện xưa nho nhỏ, không bận thì đọc, rất thú vị.”
Trình Thụy hơi sửng sốt, nhận lấy: “Ta về đọc một chút, hôm nào trả lại cho muội.”
*
Trạch viện của đại phòng cùng nhị phòng liền sát nhau, Trình Thụy bước ra từ bên này đến bên kia, đường đi cũng rất ngắn. Rất nhanh, hắn đã đến viện của mình.
Hít sâu một hơi, Trình Thụy nhấc chân vừa bước vào viện của mình, người đứng thẳng mang theo đèn lồng hấp dẫn ánh mắt hắn.
Thời tiết cuối tháng tư không tính là lạnh, thế nhưng gió ban đêm cũng mang theo chút khí lạnh.
Đoan Nương rụt rè đứng ở đó, có chút kinh ngạc vui mừng: “Ca ca?”
“Ừ.” Trình Thụy nhíu mày, “Sao muội lại ở chỗ này? Không về phòng nghỉ ngơi?”
“Muội chờ ca ca.” Giọng nói của Đoan Nương rất nhẹ, “Ca ca, huynh không giận muội chứ?”
Nàng nói câu này, thành công gợi lại hồi ức của Trình Thụy. Hắn im lặng trong chớp mắt mới nói: “Suy nghĩ lung tung cái gì? Ta không giận muội. Muội về nghỉ ngơi sớm đi.”
- --- Nửa canh giờ trước, Đoan Nương không cẩn thận làm đổ nghiên mực, mực nước thấm vào tung hoành đồ mà DIỆC NHIÊN tặng cho hắn.
Hắn vội vàng giật ra nhưng không thành công. Đoan Nương vậy mà khóc lên.
“Ca ca, muội mới là muội muội của huynh. Huynh là người Nhị phòng, DIỆC NHIÊN là đường muội của huynh, ta mới là muội muội của huynh…”
…
Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Trình Thụy nhấn mạnh một lần nữa: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, nơi này gió lớn, nhanh về đi. Thân thể của muội yếu ớt, hứng gió lâu sẽ cảm lạnh.”
“Ca ca thật sự không tức giận sao?” Khuôn mặt Đoan Nương vui vẻ, “Muội cho là…”
“Cho là gì? Ta sẽ giận muội đúng không?” Trình Thụy cắt ngang, “Ta chỉ ra ngoài một chút, ngày mai ta còn phải dậy sớm đi học, muội trở về đi.”
Đoan Nương gật đầu, rất ngoan ngoãn. Nàng thả nhẹ bước chân, từ chỗ Trình Thụy rời đi, trước khi đi còn nói: “Vậy ca ca nghỉ ngơi sớm nhé.”
Sau khi nàng đi một hồi lâu, Trình Thụy mới nhẹ nhàng thở dài.
Tung hoành đồ kia thật sự là không cứu vãn được.
*
Tuần cuối tháng tư, Hoàng đế hạ một Thánh chỉ.
Phong Diêu thị làm Hậu.
Thánh chỉ này xuất hiện đột ngột, thế nhưng không vấp phải phản đối một cách đồng loạt như mười mấy năm trước.
Dù sao nhiều năm trôi qua như thế, Hoàng hậu trong lòng Hoàng đế chưa bao giờ thay đổi.
Nếu không lập Diêu thị, ông ta cũng sẽ không lập người khác. Hơn nữa người nhà Diêu thị không có ai làm quan. Đối với triều đình hay đối với hậu cung mà nói, cho dù Diêu thị làm Hoàng hậu hay làm Quý phi cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Do đó lần này, số người phản đối ít ỏi đều bị Hoàng đế làm lơ.
Hoàng đế lệnh cho Khâm thiên giám chọn ngày tốt, muốn cho Thù Nhi một đại điển sắc phong long trọng.
*
Ba ngày một lần thiết triều, Tô Lăng cũng phải tham gia. Cho nên mỗi khi thiết triều, chương trình học của cậu dời sang buổi chiều.
Trình Diệc Nhiên cũng theo đó mà lên lớp sau giờ ngọ.
Sau giờ học, Trình Diệc Nhiên nói chuyện với Tô Lăng, “Này, Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi.”
Nàng nghe nói Hoàng thượng muốn lập Diêu Quý phi làm Hoàng hậu. Nàng không biết thái độ của Tô Lăng như thế nào, dứt khoát không nhắc đến chuyện này trước mặt cậu ấy.
Tô Lăng liếc nàng một cái, “Ừ.”
Gần đến Tết Đoan Ngọ? Rõ ràng là sinh nhật của cậu trước Tết Đoan Ngọ một ngày.
Trình Diệc Nhiên lại nói: “Tết Đoan Ngọ phải mang túi hương, tránh ma quỷ.”
“Cũng không phải còn con nít.” Tô Lăng lắc đầu.
Trình Diệc Nhiên có chút nóng nảy, thầm nhủ như thế này không ổn. Nàng chân thành nói: “Người lớn cũng phải mang, hơn nữa, huynh vẫn chưa mười tám, vẫn còn là con nít. Không đúng, thím Giang có nói, ai chưa thành thân đều là con nít hết…”
Tâm tư Tô Lăng thoáng thay đổi, bỗng nhiên nhanh trí. Nàng ấy nhấn mạnh túi hương, là ám chỉ cậu nên tặng nàng túi hương? Hay là nói nàng muốn tặng cậu túi hương?
Tô Lăng nghĩ mặc kệ là cái nào đều khiến cho người ta vui vẻ.
Đôi môi cậu mang theo ý cười: “Ừ, nàng nói đúng.”
Trong lòng Tô Lăng không cho là đúng, làm gì mà còn con nít? Rõ ràng đã có thể nghị hôn rồi. Thế nhưng cậu sẽ không phản bác nàng vì đoán được ý tứ sâu xa trong lời nói của nàng.
“Không chỉ phải mang túi hương mà còn phải xem đua thuyền rồng, ăn bánh gạo nếp (*), mang dây ngũ sắc.” Tô Lăng bổ sung, “Đoan Ngọ không có giờ học, chúng ta có thể trở về thư viện xem thử.”
(*) Bánh gạo nếp Đoan Ngọ, hình minh họa.
Mặc dù cố gắng không muốn nhớ đến chuyện không vui năm ngoái nhưng vẫn có chút canh cánh trong lòng.
Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: “Được.” Nàng nghĩ nghĩ, “Lặng lẽ mà đến nhá?”
Lặng lẽ? Tô Lăng cười cười.
*
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Đoan Ngọ bọn họ không thể đến thư viện cùng nhau.
Đầu tháng năm, Thục Trung cấp báo nói trước đây không lâu có địa chấn, phòng ốc đổ sập, cả người lẫn của đều thương vong, bách tính trôi dạt khắp nơi.
Triều đình khiếp sợ.
Đây là chuyện mấy năm nay chưa từng có.
Ngay trong ngày Hoàng đế hạ chiếu tạm thời triệu tập trọng thần tiến cung. Thông qua đề nghị của Chu Thái phó, phái người đến cứu trợ thiên tai, trấn an lòng dân.
Chu Thái phó đã đưa ra hai người thích hợp với vị trí Khâm sai.
Công bộ Thị lang Giang Do và nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn.
“Năm Long Khánh thứ 14, Giang Thị lang đã từng đi cứu tế thiên tai ở Giang Châu được người Giang Châu tán thưởng.” Chu Thái phó dừng lại một lát mới nói, “Còn nhị Hoàng tử điện hạ thân phận tôn quý, đại biểu cho Hoàng thượng đủ để làm yên ổn lòng dân.”
Tạ Thái sư mở miệng phụ họa: “Thần tán thành.”
Hoàng đế suy nghĩ, không lập tức đồng ý.
Chu Thái phó lại nói: “Hoàng thượng, người dân ai cũng biết…”
Lời của ông còn chưa dứt đã có thái giám vội vàng đến nói khẽ: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nhị Điện hạ cầu kiến.”