Mùng bảy tháng bảy năm ngoái, trong nháy mắt chuyện hai người bọn họ cùng nhau lọt vào hố bẫy thú từ trong trí nhớ dâng lên như thủy triều. Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn bàn tay bị lau sạch sẽ của mình, trắng trắng mềm mềm, suy nghĩ vừa chuyển, không khỏi nhớ tới cảnh tượng Tô Lăng xé một góc trung y tẩm nước lạnh, đắp lên chân nàng.
Trong lòng nàng “hứ” bản thân mình một tiếng, nào có ai nhìn thấy tay là nghĩ đến chân.
Trong lúc xuất thần, Trình Diệc Nhiên đã lau mặt được một hồi, ánh mắt mơ hồ, nhìn qua ngơ ngơ ngác ngác.
Tô Lăng cảm thấy buồn cười, ho nhẹ một tiếng: “Xong chưa?”
“Hả? Xong rồi.” Trình Diệc Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng đáp lời.
“Nàng sửa sang một chút đi, ta lấy thêm cho nàng một ít nước nữa.” Tô Lăng không đợi nàng trả lời, trực tiếp đi đổ nước bẩn, thay nước sạch, “Bên kia có hương hoa nàng miễn cưỡng dùng một chút. Hay để ta ra ngoài chờ nàng?”
Trên mặt Tô Lăng hơi mỉm cười, nghiêng người tựa vào cổng đứng chờ.
Nhìn nàng rửa mặt chải đầu, trong lòng cậu ngứa ngáy, nóng ran, cảm thấy dường như bọn họ là một đôi phu thê vừa mới ngủ dậy, trượng phu đang nhìn thê tử trang điểm.
Tô Lăng vì nàng đi múc nước hai lần, sau đó lại lau chùi phấn đen cho nàng, mười phần tự nhiên, tự nhiên đến lúc Trình Diệc Nhiên tự mình rửa mặt mới ý thức được chuyện này không hợp với lẽ thường.
Dù sao thì người ta cũng là một Hoàng tử, chăm sóc nặng như thế có hơi quá.
Thế nhưng, từ trước đến nay lúc nào Tô Lăng cũng đối xử với nàng rất tốt.
Trình Diệc Nhiên nhớ tới chuyện cũ, nhất thời suy nghĩ trong lòng dâng lên như nước thủy triều. Nàng hít sâu một hơi, động tác cũng nhanh hơn.
Quả nhiên là lúc nàng sửa sang búi tóc, Tô Lăng đã tự động đi đổ chậu nước bẩn, thu dọn mọi thứ.
Trái tim Trình Diệc Nhiên nhảy thình thịch, nàng rất rõ ràng, cậu đối xử với nàng tuyệt đối không chỉ đơn giản là bằng hữu như mình vẫn nói, cũng không phải xem nàng như một nam nhân.
Trong lòng nàng ấm áp, có chút suy nghĩ ngọt ngào, bước lên phía trước: “Được rồi, huynh sắp xếp mọi thứ đi, ta tự mình đi đến.”
Tô Lăng nhìn nàng một chút, không nói gì, đi hai ba bước ra khỏi cửa, tạt nước bẩn. Lúc này mới quay lại nhìn Trình Diệc Nhiên đang ở phía sau, nói: “Nàng sửa soạn xong là được rồi.”
Ánh mắt Tô Lăng nhìn Trình Diệc Nhiên từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng đang mặc trang phục do cậu chọn lựa, thần thái xinh đẹp đoan trang khiến lồng n.g.ự.c cậu nóng lên, gật đầu: “Được, vậy giờ lên đường thôi.”
Nơi này cách An Quốc tự không xa lắm, hai người ngồi xe ngựa, không bao lâu sau đã đến cổng chùa.
Tô Lăng lấy một khối lệnh bài bằng ngọc đưa cho tiểu tăng làm thủ vệ tiếp khách. Đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính đón bọn họ đi vào.
Trình Diệc Nhiên đi theo sau lưng Tô Lăng, nghe cuộc trò chuyện giữa cậu với tiểu tăng tiếp khách.
“Các quý nhân trong cung bây giờ đang ở đâu?” Tô Lăng trầm giọng hỏi.
“Thân phận của các quý nhân tôn quý, từ sớm đã đến phòng nghỉ của các quý nhân.” Tiểu tăng tiếp khách trả lời, “Tất cả mọi chuyện đều có người trong cung hầu hạ, tiểu tăng không thể đến gần.”
Vị tiểu tăng tiếp khách chỉ đưa tay chỉ phương hướng của phòng nghỉ, ra dấu mời: “Mời thí chủ.”
Tô Lăng gật đầu, cùng Trình Diệc Nhiên đi đến.
Giống như Tô Lăng nói, hoa đào ở An Quốc tự đang độ nở hoa, các quý nhân đang ở bên ngoài viện, có hai gốc hoa đào nở rộ tỏa hương thơm.
Khẽ gõ cửa, không bao lâu sau, một nữ tử đội mũ ni sư đi ra mở cửa.
Đôi mắt Trình Diệc Nhiên sắc bén, mắt thấy bên dưới mũ ni sư chính là mái tóc mây đen nhánh.
Nữ tử mỉm cười nói: “Ôi, Điện hạ đến, mau vào đi.”
Trình Diệc Nhiên hơi giật mình, đã thấy Tô Lăng chắp tay đi theo nữ tử kia bước vào.
Phòng nghỉ này lúc trước vị Công chúa kia đã từng ở, được tu sửa, tường trắng ngói xanh, cổ xưa tráng lệ bao xung quanh là tường viện, ngăn cách rõ ràng với tăng nhân ở chùa.
Trình Diệc Nhiên vừa theo Tô Lăng đi vào đã nghe được tiếng ngâm xướng i i a a.
Nàng tập trung nhìn thì thấy hai nữ tử mặc trang phục diễn hí khúc (*), huơ huơ tay áo dài (**), ngân nga ngâm xướng.
(*) Trang phục diễn hí khúc, bao gồm quần áo, mũ mão, trang điểm… Hình minh họa.
戏装教学|戏装品牌|戏装特色|服饰- 淘宝海外
(*) Thủy tụ - tay áo dài, hình minh họa.
京剧特技之一——水袖功_中国传统文化社区_才府
Nhìn thấy bọn họ, hai vị nữ tử kia gót sen nhẹ nhàng, như một đám mây lướt đến.
“Hai vị khách nhân, đến đây làm gì?” Tiếng nói nhỏ nhẹ, mềm mại, nhưng đang diễn hí.
Trình Diệc Nhiên cảm thấy thú vị, đáp lời: “Ngắm hoa.”
“Hoa đào ở Đào viên sau chùa, sao lại đến tận đây?”
Trình Diệc Nhiên đang muốn trả lời, Tô Lăng nói tiếp: “Tiện đường thăm hỏi cố nhân.”
Nữ tử bên trái khẽ hất tay áo, cười nhạo một tiếng: “Không thú vị chút nào. Vì sao lúc này con lại tới đây?”
Một nữ tử khác trực tiếp kéo lấy tay Trình Diệc Nhiên, giọng nói rõ ràng: “Người này chính là cô nương Trình gia nhỉ? Tiểu cô nương mấy tuổi rồi? Tên gọi là gì? Bình thường thích ăn cái gì? Chơi cái gì…”
Thái độ này, bộ dáng này không khác mấy nữ trưởng bối mà Trình Diệc Nhiên bình thường hay gặp. Nàng đưa mắt nhìn Tô Lăng, nhẹ giọng trả lời: “Ta họ Trình, trong nhà xếp thứ tư, mười lăm tuổi...”
Tô Lăng lẳng lặng nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên, bản thân trả lời câu hỏi lúc trước: “Lúc này hoa đào nở rộ. Phương di, những người khác đâu rồi?”
“Những người khác về nhà đã về nhà, ra phố đã ra phố, ai lại ở đây canh giữ một chỗ trống không như thế này?” Phương di liếc cậu một cái, “Vất vả lắm mới thoát ra được, sao không tận hưởng cuộc sống?”
Tô Lăng cười cười: “Người nói đúng, có lý.”
“Cách đây không lâu ta thử viết một quyển sách, nhờ Từ muội muội nhìn qua, nàng ấy nói rất tốt nhưng cần chỉnh sửa một chút. Đợi ta chỉnh sửa xong xuôi, con có thể tìm giúp ta nhà in, khắc bản chứ?” Từ gương mặt trang điểm đậm của Phương di có thể mơ hồ nhìn thấy được ý cười.
Tô Lăng gật đầu một cái: “Được.”
“Ai da, người ta muốn viết thi tập thì viết thi tập, muốn làm phu tử thì làm phu tử. Thẩm muội muội nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, nàng ấy còn muốn hai năm nữa ra ngoài đi đây đi đó một chút…” Trong mắt Phương di tràn đầy hâm mộ, “Ta lại ngốc, cái gì cũng không làm được nên hy vọng viết ra một kịch bản… cũng không thể sống uổng phí đời người.”
Trình Diệc Nhiên, người bị một vị quý nhân lôi kéo, nghe nói thế không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Phương thị, viết thi tập? Làm phu tử? Lữ hành? Viết kịch bản…
Nghe ra rất chi là đặc sắc.
“Sao vậy? Dọa cháu rồi à?” Nữ tử đang kéo tay Trình Diệc Nhiên mỉm cười.
Mặc dù bà ấy trang điểm ăn mặc trang phục hí kịch nhưng có thể nhìn ra ngũ quan đoan chính thanh nhã, bà cười tủm tỉm nói: “Cảm thấy nữ nhân bình thường không nên làm những chuyện này?” Bà lôi kéo Trình Diệc Nhiên đi đến bàn ghế đá bên cạnh, vừa đi vừa nói: “Cháu nghĩ các nàng ấy đều là nữ nhân tầm thường.”
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Không không không, không có.”
Phi tần chốn hậu cung dung mạo mỹ lệ, sao có thể là nữ nhân tầm thường.
“Lúc chúng ta còn là cô nương gia cũng nghĩ đến chuyện sau này giúp trượng phu nuôi dạy con cái, ôn nhu hiền thục.” Nữ tử này cười nói, “Nhưng ông trời không cho chúng ta cơ hội ấy. Đám người chúng ta ở trong hậu cung làm bạn hơn hai mươi năm, nhàn rỗi không có việc gì nên mong muốn, nếu thật sự có thể rời đi, chúng ta phải làm cái gì đó.” Bà mỉm cười một tiếng: “Cháu nói xem nên làm gì?”
Trình Diệc Nhiên nghĩ đến chuyện gần hai mươi năm không thể rời khỏi Bắc Hoà Cung, trong lòng thắt lại, cảm thấy xót xa không hiểu được, nàng nói khẽ: “Đương nhiên là muốn làm gì thì làm cái đó.”
“Đúng vậy, nhưng không phải muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, những tỷ muội khác của ta đều có chút bản lĩnh, biết văn, biết võ, làm thơ, viết nhạc… Ta dám nói, Hồ văn của Chu tỷ tỷ khắp Kinh thành không tìm được ai mạnh hơn tỷ ấy.” Nữ tử mỉm cười nói: “Đương nhiên tỷ ấy học Hồ văn chưa chắc có thể dùng đến…”
Trình Diệc Nhiên không hiểu vì sao chủ đề cong vẹo lái đến chỗ này nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cảm xúc đang dâng lên của nàng. Nàng tự nhủ, như thế nào là vô dụng? Trên đời này không có kỹ năng nào là vô dụng cả.
“Dù sao thì với tuổi tác của chúng ta làm những chuyện khác là không thể nào, cho dù chuyện mình muốn làm có thể làm, nếu có thể lưu lại danh tiếng mấy trăm năm sau thì tốt.” Nữ tử nói, khao khát vô hạn. Bà khẽ thở dài: “Nếu chúng ta là nam tử thì tốt rồi…”
- --- Mười mấy người các nàng đều rõ ràng, nếu như đây là một màn kịch thì Hoàng đế và Diêu Quý phi là nhân vật chính. Nhiều năm sau này, trên sách sử đương nhiên sẽ chỉ có hai người bọn họ còn là giai thoại đế phi ân ái, hoặc có lẽ là một cái gì đó khác.
Thế nhưng các nàng không muốn bản thân mình cứ thế bị lớp bụi bặm che phủ, các nàng cũng muốn dùng cách thức của mình làm vài chuyện gì đó. Chí ít cũng chứng minh được bọn họ đã từng tồn tại, không phải là những người thừa thải, vướng bận c.h.ế.t già trong cung cấm.
Trình Diệc Nhiên nghe xong trong lòng chua xót, nhất là câu nói “Nếu như chúng ta là nam tử thì tốt rồi”, nàng biết vì sao nương nương lại nói với nàng mấy lời này, nàng cảm thấy đau lòng, bị đè nén.
Nữ tử ai cũng có sở trường riêng lại chỉ có thể ở trong cung phí hoài thanh xuân.
Nàng nghĩ, có lẽ không phải vấn đề nằm ở chỗ nam nữ mà đằng sau còn có nguyên nhân sâu xa.
Đang suy nghĩ, nữ tử xích lại gần bên tai Trình Diệc Nhiên, cười nhẹ hỏi: “Cháu và Tiểu Lăng sẽ ở cùng một chỗ?”
Trình Diệc Nhiên “A” một tiếng, nháy mắt sắc mặt đỏ bừng.
“Xấu hổ cái gì?” Nữ tử nhẹ nhàng đẩy nàng, “Thằng bé đưa cháu đến gặp chúng ta, còn một mực che chở cho cháu, nếu cháu không phải là ý trung nhân của nó thì là gì?”
Ngay cả mẫu thân hỏi câu này thì Trình Diệc Nhiên cũng cảm thấy xấu hổ chứ đừng nói là một người xa lạ mới gặp lần đầu tiên. Câu hỏi này làm cho nàng hưng phấn, bất an, mong chờ nhưng sợ hãi, nàng ậm ừ không nói gì.
Nữ tử nhìn thấy sắc mặt Trình Diệc Nhiên như thế sao còn không hiểu. Cố nén cười, nhìn lướt qua Tô Lăng không ngừng nhìn về phía này, bà ấy nói: “Không nói chuyện với cháu nói, hai đứa đi ngắm hoa đi.”
Trình Diệc Nhiên “Dạ” một tiếng, như trút được gánh nặng, nàng nhìn về phía nữ tử thi lễ một cái.
Nàng và Tô Lăng cũng không ở đây quá lâu, sau khi cáo từ, đi ra đằng sau chùa ngắm hoa đào. Hoa đào sáng rực, trong gió như ngọn sóng cuồn cuộn màu đỏ, đẹp không cách nào tả xiết.
Dạo bước trong biển hoa, tâm tình của Trình Diệc Nhiên trở nên tốt đẹp, không còn phiền muộn lúc trước nữa, nàng nói khẽ: “Nghe nói lúc ta sinh ra, hoa đào ở thư viện cũng nở, còn đặc biệt nở rộ.”
“Vậy sao không gọi nàng là hoa đào?” Tô Lăng mỉm cười hỏi.
Trình Diệc Nhiên liếc cậu: “Phụ mẫu ta sẽ không lấy tên như thế.”
“Vậy tại sao lại gọi là DIỆC NHIÊN?” Tô Lăng không nhanh không chậm đi sau lưng nàng, thuận tay phủi cánh hoa rớt trên đỉnh đầu nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT