Lúc đầu bà không quá tin vào chuyện này, nhưng sau khi Tông Nhi ra đi, càng ngày bà lại càng tin tưởng. Có đôi khi bà mơ thấy Tông Nhi, đến khi tỉnh lại sẽ cảm thấy hết sức chán ghét bản thân mình, cũng chán ghét luôn cả Hoàng đế.
Từ trước đến nay Diêu Quý phi vẫn luôn nói năng nhẹ nhàng từ tốn, bà không nhanh không chậm mở miệng nói tiếp: "Muốn về nhà thì về nhà, muốn xuất gia thì xuất gia thôi..." Bà nói xong thì rơi lệ: "Thiếp muốn Tông Nhi của thiếp trở về, nhưng nó có thể trở về sao?"
Thấy bà rơi lệ, sắc mặt Hoàng đế thay đổi cực nhanh, hết sức đau lòng lau nước mắt giúp bà: "Thù Nhi, nàng đừng như vậy."
Nghĩ đến đứa con cưng đã qua đời của mình, Hoàng đế cũng không chịu nổi. Ông ta nhớ đến những lời mà ngày đó Hoài Tư nói, thả mấy nữ nhân trong Bắc Hòa cung ra ngoài thì trong lòng Diêu Quý phi cũng thoải mái hơn được phần nào, ông ta khẽ thở dài, trong lòng cũng đã có quyết định.
Hoàng đế ở bên cạnh Diêu Quý phi, cẩn thận an ủi bà, hết lần này đến lần khác lặp lại: "Trẫm ở bên cạnh nàng, trẫm chỉ quan tâm nàng."
Người mà ông ta không bỏ xuống được chính là người bên cạnh này, ông ta vẫn thường xuyên căn dặn Hoài Tư rằng phải nhớ kỹ ân tình của Diêu quý phi, cũng thường xuyên nhắc nhở Diêu quý phi tốt như thế nào, chính là vì sau này khi ông ta trăm tuổi, Diêu Quý phi không đến nỗi không nơi nương tựa.
—— Thậm chí Hoàng đế còn từng có ý định để Hoài Tư ghi tên dưới danh nghĩa Diêu Quý phi, nhưng vì hai người đều không đồng ý nên mới từ bỏ.
Sinh thần Thái hậu, Hoàng đế đồng ý cho các vị phi tần đến An Quốc tự cầu phúc vì nước.
Đối với chuyện này, có người khen ngợi đây là một giai thoại kế tục chuyện Đạt Ma diện bích (1) và Thần Quang cụt tay (1) tạo thành ba giai thoại lớn của Phật giáo, điều này cho thấy tấm lòng hiếu thảo của Hoàng đế cũng như lòng sùng bái Phật tổ. Đồng thời cũng có người khen ngợi các vị nương nương làm việc nghĩa hy sinh thân mình cầu phúc cầu an cho quốc gia.
(1): Đạt Ma diện bích: tương truyền Bồ Đề Đạt Ma đã quay mặt đối diện với một bức tường ở đỉnh Tùng Sơn ở phía Tây chân núi Ngũ Phong để thiền tu ròng rã liên tục chín năm trời. Sau này ở nơi ngài ngồi thiền trở thành một cứ điểm quân sự của người dân địa phương chống lại thổ phỉ và tham quan. Trong một lần ác chiến, hang động bị sập, người dân không còn lối ra, một đệ tử Phật giáo đã quỳ xuống cầu xin ngài cứu giúp. Sau đó mọi người liền thấy nơi ngài quay mặt ngồi thiền ngày xưa sụp xuống tạo ra một lối thoát cho tất cả mọi người.
(2): Chuyện nói đến Nhị Tổ Huệ Khả, mới đầu khi Huệ Khả cầu đạo ở chỗ Bồ Đề Đạt Ma, ông vẫn còn rất kiêu ngạo nên Bồ Đề Đạt Ma không muốn truyền đạo nhưng Huệ Khả không từ bỏ mà tiếp tục theo học Bồ Đề Đạt Ma khi ngài diện bích ở núi Ngũ Phong. Sau này ngay cả khi ông gặp nạn bị gãy tay nhưng vẫn cố gắng nhịn đau tiếp tục tu hành, cuối cùng đạt được y bát của Bồ Đề Đạt Ma trở thành Nhị Tổ Huệ Khả.
Mấy lời tán thưởng ngày một nhiều thì phản đối cũng dần dần ít lại.
An Quốc tự là chùa của Hoàng gia. Trên dưới một trăm năm trước, trước sau có hai vị công chúa hy sinh xuất gia vào chùa tu hành. Tuy nói xuất gia nhưng các nàng ở trong chùa vẫn có thể để tóc, mỗi ngày đều có cung nhân hầu hạ, vật phẩm các thứ vẫn được triều đình cung cấp. Ngoài việc các nàng không thể không tuân theo quy củ nhà Phật, không thể kết hôn sinh con như người bình thường thì những chuyện còn lại đi đứng cũng vô cùng tự do, thậm chí còn tự do hơn nhiều so với trong cung.
Lúc đầu khi phi tần đến An Quốc tự, mỗi ngày đều có bách tính bên ngoài quanh quẩn đâu đó, muốn mượn lúc dâng hương mà chiêm ngưỡng dung nhan của các vị phi tần nương nương. Nhưng tiếc rằng miếu tự của Hoàng gia, dân chúng bình thường đều bị cản lại không thể đi vào dâng hương.
Không đến một tháng, những người lượn lờ bên ngoài An Quốc tự đã giảm xuống rất nhiều. Mấy vị nương nương trong chùa, à không, phải nói là mấy vị ni cô bắt đầu thay phiên nhau về nhà thăm người thân.
—— Các nàng ở ngoài cung, không bị quy củ trong cung trói buộc. Trong miếu tự Hoàng gia, do thân phận các nàng đặc biệt nên được người chăm sóc giúp đỡ, không ai dám làm khó các nàng, hầu như đều mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn có người bao che giúp các nàng.
...
Lúc mới biết được việc này, Trình Diệc Nhiên vô cùng kinh ngạc, sau khi tan học, nàng nhỏ giọng hỏi Tô Lăng: "Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?"
—— Bắt đầu từ năm nay, cứ ba ngày Tô Lăng sẽ phải tham gia thiết triều một ngày. Ngày nào Tô Lăng phải lên triều, mấy người Bạch đại nhân sẽ dời thời gian học ra sau giờ ngọ.
Tô Lăng đang dở tay thu dọn đồ đạc nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Cũng không tính là chuyện xấu."
"Thực sự xuất gia đó…" Trình Diệc Nhiên nhớ đến ba vị nương nương mà nàng đã từng gặp mặt, các nàng khoảng chừng ba mươi tuổi, tóc đen như lông quạ, người nào người nấy đều sống rất tốt. Nếu giờ đầu trở nên trọc lóc bóng lẫy không phải thật sự rất đáng tiếc sao?
Tuy vậy, nghe nói đây là chuyện các nàng tự mình yêu cầu, có phải các nàng cảm thấy xuất gia còn tốt hơn trong cung chăng?
Tâm trạng Trình Diệc Nhiên có chút phức tạp, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Tô Lăng nhẹ cười ra tiếng: "Đúng vậy."
"Vậy sau này vẫn sẽ luôn ở trong chùa sao?"
Tô Lăng nhìn Trình Diệc Nhiên một cái, đại khái cũng đoán được phần nào tâm tư của nàng, chậm rãi nói: "Nếu chỉ chuyển từ cái lồng sắt này đến cái lồng sắt khác thì cớ gì phải tốn công như vậy?" Cậu quay đầu nhìn Trình Diệc Nhiên chăm chú, nói tiếp: "Trước đây trong triều có hai vị công chúa đã từng xuất gia, nàng biết cuộc sống trong chùa của các nàng trải qua như thế nào không?"
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, nàng nghe nói đã từng có hai vị công chúa xuất gia cầu phúc cho đất nước. Nhưng nàng không có quá nhiều hứng thú với Phật giáo nên cũng chỉ biết vậy thôi. Trong lúc lên lớp, nàng cũng đã từng nghe phu tử giảng, vẫn nhớ kỹ cách nói của triều đình, cô cháu hai vị công chúa kia thờ phụng Phật tổ chính là vì muốn bảo vệ vận mệnh quốc gia hưng thịnh.
"Lúc đó, triều ta mới lập quốc chưa được bao lâu, An Quốc công chúa xuất gia thực ra là vì muốn ổn định lòng người." Tô Lăng dừng lại một chút, suy nghĩ từ ngữ một hồi rồi nói, "Còn có một nguyên nhân khác, chính là An Quốc công chúa không muốn lập gia đình. Khi ta còn bé đã từng nhìn qua một bản ghi chú, nàng cho rằng mình là một nam tử..."
"Chướng ngại nhận thức giới tính?" Trình Diệc Nhiên thốt ra.
"Cái gì?" Tô Lăng có chút kinh ngạc, cậu chợt nhớ đến một chuyện, nhìn nam trang trên người nàng một hồi, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, không khỏi hồi tưởng lại ngày đó nàng từng hết sức xấu hổ sợ sệt mà thú nhận với cậu rằng nàng là một cô nương.
Ừ, chuyện này không liên quan gì với nàng.
Trình Diệc Nhiên liên tục xua tay: "Không có gì, không có gì."
"Vị công chúa ấy không phải loại người chịu được trói buộc, ở bên ngoài cung không còn trói buộc nữa, nàng cũng tự tại hơn rất nhiều." Tô Lăng nở nụ cười, "Bây giờ các nàng chỉ mới đến An Quốc tự, chờ một thời gian nữa, mọi người dần dần quên đi chuyện này thì mọi chuyện sẽ từ từ tốt thôi."
Ở trong hoàng cung hơn mười năm trời mà không mấy người chú ý đến các nàng, đến khi ở ngoài cung, ai sẽ rảnh mà nhớ đến các nàng chứ?
—— Thực ra, theo ý Tô Lăng chính là để các nàng trực tiếp quay về nhà. Nhưng suy nghĩ một hồi lại cảm thấy cách này cũng không quá ổn. Người bình thường có thể hưu thê, có thể cùng cách nhưng một khi đã vào cung, trở thành nữ nhân của Hoàng đế sẽ không có cơ hội rời khỏi đó.
Đây là một biện pháp điều hòa làm bước đệm. Mặc dù có chút phiền phức, lại phải chờ thêm một thời gian nhưng dễ thành công hơn.
Tô Lăng nói với Trình Diệc Nhiên: "Chờ qua một thời gian, ta dẫn nàng đi gặp các vị ấy, nhất định tất cả họ đều sẽ thích nàng." Vừa nghe Tô Lăng nói mấy lời này, Trình Diệc Nhiên không nhịn được mà nhớ lại lần đó gặp được Liễu nương nương và Trầm nương nương, tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
—— Tô Lăng dẫn nàng đi gặp trưởng bối, nhưng sao nàng lại cảm thấy có chút kỳ lạ nhỉ?
Dường như hơi giống dẫn về gặp trưởng bối trong nhà, nhưng quan hệ của nàng và Tô Lăng vẫn đến mức đó.
Thời gian thấm thoát trôi qua, vậy mà đã sắp đến đầu tháng ba.
Sinh nhật Trình Diệc Nhiên rơi vào tháng ba, Tô Lăng rất để ý đến việc này.
Hôm nay, sau khi học xong, Tô Lăng trực tiếp nói: "Đợi một chút, ta xuất cung cùng nàng."
"Có chuyện gì sao?" Trình Diệc Nhiên vô thức hỏi lại.
"Sắp đến ngày chín tháng ba rồi." Tô Lăng đáp, "Ngày đó nàng có muốn về nhà một chuyến không?"
Trình Diệc Nhiên do dự, nàng không lập tức trả lời Tô Lăng.
Ngày mùng chín tháng ba là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Đây là một ngày sinh nhật vô cùng quan trọng, nàng tất nhiên muốn trải qua ngày này cùng phụ mẫu. Nếu vậy thì phải xin nghỉ rồi.
Nàng nhẹ gật đầu: "Tất nhiên phải về nhà."
"Được." Tô Lăng cười, không cảm thấy bất ngờ chút nào, "Vậy đợi chút nữa, nàng theo ta đi mua vài món đồ."
Hai người đang vừa đi vừa nói chuyện chợt có nội giám chạy đến bẩm báo: "Điện hạ, Tô tiểu thư cầu kiến, tiểu nhân ngăn không được nàng..."
Hắn còn chưa dứt lời đã thấy một cô nương mặc váy đỏ như lá phong bước đến, theo sát phía sau còn có hai người thị nữ.
"Biểu ca, biểu ca, có thể giúp muội chút chuyện không?"
Giọng nói của cô nương này trong trẻo vô ngần, nội dung trong lời nàng nói lại không khỏi khiến Trình Diệc Nhiên kinh hãi.
Tô tiểu thư? Biểu ca? Chẳng lẽ đây mới đúng là nữ nhi của Mậu Dương công chúa?
Trong vô thức, Trình Diệc Nhiên đưa mắt quan sát vị cô nương này, thấy đối phương cũng chỉ xấp xỉ tuổi nàng, mắt sáng mày thanh, bề ngoài thông minh lanh lợi, tướng mạo xinh đẹp. Đáng tiếc bây giờ sắc mặt của vị Tô tiểu thư này có chút lo lắng.
Nội giám kia vẫn còn đang nhận lỗi: "Tiểu nhân ngăn không được..."
Sắc mặt Tô Lăng lạnh nhạt, khoát tay: "Không có chuyện của ngươi nữa, ngươi lui xuống đi."
"Dạ." Nội giám hành lễ rồi lui ra.
Tô tiểu thư xoay lại căn dặn mấy thị nữ: "Các ngươi cũng lui xuống trước đi, không được nghe trộm."
Chỉ trong nháy mắt, thị nữ liền nghe lệnh lui ra.
Nơi này rốt cuộc chỉ còn lại Trình Diệc Nhiên, Tô Lăng và Tô tiểu thư.
Trình Diệc Nhiên hết nhìn bên này lại nhìn đến bên kia, cũng không biết mình có nên lui xuống chung với mấy người họ không.
Tô tiểu thư quét mắt liếc nàng một cái: "Ngươi cũng đi xuống trước đi."
Trình Diệc Nhiên "a" một tiếng, ngay lúc đang muốn lui xuống lại bị Tô Lăng nắm lấy tay.
Tô Lăng không nhìn rõ phản ứng của nàng nên không biết nàng có vì chuyện này mà sinh ra hiểu lầm gì không —— Nhưng cậu cũng không muốn để nàng có bất kỳ hiểu lầm nào với mình, vì thế bèn nói: "Đây là biểu muội của ta, ái nữ của Mậu Dương trưởng công chúa."
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nói thầm, ta biết, ta cũng đoán ra được.
Tô Lăng nắm lấy tay Trình Diệc Nhiên, nói với Tô tiểu thư: "Muội có chuyện gì vậy?" Cậu nhìn Trình Diệc Nhiên rồi tiếp tục nói: "Nàng ấy rất kín miệng, không có việc gì mà nàng ấy không nghe được cả."
Tô Lăng không quá thân quen với vị biểu muội này nhưng trong lòng vẫn biết tính cách nàng ấy tùy tiện, lại có chút nóng này, cậu đoán chắc hẳn nàng ấy cũng không có chuyện gì quá mức nghiêm trọng.
Tô tiểu thư hít sâu một hơi sau đó, nói nhanh: "Biểu ca, huynh nhất định phải giúp muội, chuyện này cũng chỉ có huynh mới giúp được muội."
"Có chuyện gì, muội nói đi." Tô Lăng suy nghĩ, nể mặt mẫu thân nàng, nếu có chuyện gì có thể giúp, cậu thì nhất định sẽ giúp.
"Mẫu thân muội muốn gả muội cho huynh..."
Nàng còn chưa dứt lời, sắc mặt Tô Lăng đã nhanh chóng thay đổi, không kịp nghĩ nhiều mà trực tiếp quay qua nhìn phản ứng của Trình Diệc Nhiên.
Rõ ràng Trình Diệc Nhiên cũng có chút ngẩn người, chua xót khổ sở trong nháy mắt liền bao trùm lấy nàng, dường như huyết mạch cả người chỉ trong chớp mắt liền đông cứng lại.
Rất nhanh tiếp theo, nàng nghe thấy Tô tiểu thư mặt mày đau khổ nói: "Biểu ca, huynh giúp muội một chuyện, đừng đồng ý chuyện này, được chứ? Muội không muốn gả cho huynh chút nào. Muội, muội đã có người mình thích. Mẫu thân ta rất thích huynh, nhưng nếu huynh không đồng ý thì nhất định bà ấy cũng sẽ không ép buộc huynh, cũng sẽ không ép buộc muội..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT