“Ta ấy hả?” Trình Diệc Nhiên chậm rãi thở ra một hơi, “Ta vừa về nhà, đọc sách viết chữ, còn đi theo phụ thân học chút chữ Hồ. A, đúng rồi, hôm nay ta đã cắt được rất nhiều hoa giấy, ta còn mang đến đây, cho huynh xem một chút.”

“Hả?” Tô Lăng cười khẽ, “Vậy sao?”

Trong lòng cậu lại nói, mang giấy cắt hoa, còn không phải vì muốn gặp mình hay sao?

Trình Diệc Nhiên lấy từ trong tay áo ra mấy tờ giấy cắt hoa, nghiêm túc giới thiệu: “Đây là xuân (春), đây là phúc (福), đây là…”

Ánh mắt nàng chợt lóe lên, có ý muốn giấu chữ “Hỉ (囍)”.

Sao lại không cẩn thận như vậy? Sao cũng mang nó theo?

Nhưng đôi mắt sắc bén của Tô Lăng đã nhìn thấy được: “Ta thích cái này, có thể cho ta cái này không?”

“Không thể.” Trình Diệc Nhiên quả quyết từ chối, “Cái này ta cắt sai. Nếu huynh muốn thì lấy chữ xuân và chữ phúc đi.”

“Nhưng ta chỉ thích cái này.” Tô Lăng hiếm khi kiên trì.

Trình Diệc Nhiên đảo đảo tròng mắt: “Huynh không thể nhận cái này, bây giờ huynh cũng không vội thành thân. Cái này chỉ có lúc thành thân mới dùng…”

Trái tim nàng đập bình bịch dồn dập, thế nhưng không dám nhìn vẻ mặt Tô Lăng.

Tô Lăng quét mắt, chậm rì rì nói: “Bây giờ không thể, chờ sang năm nói không chừng lại có thể.”

Sang năm nàng đã đến tuổi cập kê, có thể nghị hôn.

Thần sắc Trình Diệc Nhiên khẽ thay đổi, mơ hồ đoán được chút ý tứ trong lời nói của Tô Lăng, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, người ta chỉ thuận miệng nói thôi. Nội tâm nàng quay cuồng, miệng nói: “Vậy cũng có khả năng. Nhưng ta thì có lẽ phải chờ thêm nhiều năm nữa.”

“Lời này có ý gì?” Mi tâm Tô Lăng nhảy một cái.

“A, huynh cũng biết là ta muốn đọc sách, không thể nào còn nhỏ tuổi đã thành thân.” Trình Diệc Nhiên ngừng lại một chút, thần sắc tự nhiên, “Hơn nữa, phụ mẫu ta nói, muốn giữ ta lại thêm mấy năm.”

Tô Lăng nhíu mày, định nói với nàng thêm vài câu, ám chỉ rằng dù có đợi thêm nhiều năm, cậu vẫn đợi được.

Nhưng Trình Diệc Nhiên lại khoát tay chặn lại: “Chúng ta không nói chuyện này nữa. Gần đây huynh làm những gì? Ai da, vừa rồi huynh đưa tin cho Thẩm phu tử sao? Có phải Thẩm phu tử đã biết thân phận của huynh từ sớm không?”

Tô Lăng cười một tiếng, bộ dáng có chút bất đắc dĩ: “Nàng hỏi nhiều như vậy, ta trả lời câu nào mới tốt?”

Tuy nói thế nhưng cuối cùng Tô Lăng vẫn một năm một mười trả lời tất cả câu hỏi của nàng: “Khoảng thời gian này bận rộn hơn trước. Ta đã biết Thẩm phu tử từ trước, đúng là ông ấy đã biết thân phận của ta.” Cậu than nhẹ một tiếng: “Ta và ông ấy quen biết nhiều năm rồi.”

Suy nghĩ trong lòng Trình Diệc Nhiên như nước thủy triều, quen biết nhiều năm? Nhưng trước kia Thẩm phu tử là nhạc sư cung đình, vậy trước kia Tô Lăng đã ở trong cung? Nếu không sao có thể quen biết nhau? Nhưng nếu Tô Lăng ở trong cung, vì sao không hề nghe nói về cậu ấy.

Lúc Trình Diệc Nhiên vẫn đang kinh hoảng, Tô Lăng nhanh tay lẹ mắt cầm đi chữ “Hỉ” mà nàng đã cắt.

Trình Diệc Nhiên kịp phản ứng, đưa tay muốn lấy lại, lại bị Tô Lăng đẩy ra.

Tô Lăng nhẹ nhàng cười một cái: “Trước mắt ta lấy, sau này luôn có lúc cần dùng đến.”

Trơ mắt nhìn Tô Lăng cất giấy hoa vào trong tay áo. Trình Diệc Nhiên với tới ống tay áo cậu, bị cậu nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay.

Giọng nói của Tô Lăng nhẹ nhàng mà ôn hòa: “Được rồi, đừng náo loạn nữa, chúng ta nói đến chính sự.”

Trình Diệc Nhiên nhìn đến bàn tay bị Tô Lăng cầm, gương mặt lại hậu tri hậu giác đỏ lên. Nàng không dấu vết rút tay ra, quy củ ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: “Chính sự gì?”

“Liên quan đến chuyện đi học của chúng ta. Nếu vừa mùng năm đã bắt đầu, nàng có ngại là quá sớm hay không?”

“Lúc trước thư viện bắt đầu dạy lại vào ngày mười bảy tháng Giêng.” Trình Diệc Nhiên không trả lời thẳng.

“Đúng vậy, không giống thư viện.” Tô Lăng trả lời, “Nếu nàng muốn thì ở nhà thêm hai ngày, đến muộn hơn chút cũng được.”

Trình Diệc Nhiên khoát tay: “Không cần, dù sau rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi. Ta thật sự thích nghe Bạch đại nhân giảng bài.”

Nàng làm thư đồng, ngay từ đầu ba vị đại nhân đều như không nhìn thấy nàng. Nhưng nàng nghiêm túc lại hiếu học, dần dần lấy được hảo cảm của bọn họ. Nàng thỉnh giáo bọn họ, thái độ của bọn họ cũng nhiệt tình, nghiêm túc giảng bài.

Nghỉ đông mà, quá dài cũng không có ý nghĩa.

Trình Diệc Nhiên lại bổ sung: “Ta có thể về nhà sau giờ học. Ở trên xe ngựa cũng có thể ôn tập thêm chút kiến thức.”

“Nàng thật đúng là…” Tô Lăng lắc đầu cười khẽ, lại có chút bất đắc dĩ, “…hiếu học nha.”

Hai người lại nhẹ giọng thì thầm nhàn thoại một chút.

Mặc dù trong lòng không nỡ nhưng Tô Lăng cũng biết không thể ở lại quá lâu.

Xa xa nghe thấy tiếng sáo của Thẩm phu tử, Tô Lăng cười cười: “Ta phải về rồi.”

“Ta cũng phải trở về.” Trình Diệc Nhiên cười hì hì, “Vì còn phải giúp nấu cơm tất niên hôm nay.”

“Rất tốt.” Đôi mắt Tô Lăng lóe lên.

Trong nháy mắt cậu ấy thất thần vẫn không tránh được đôi mắt Trình Diệc Nhiên. Trong lòng Trình Diệc Nhiên chợt trầm xuống, sinh ra cảm giác đau lòng nhàn nhạt. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Huynh, phải ở một mình sao?”

Tô Lăng chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Trình Diệc Nhiên ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói: “Vậy ăn nhiều một chút, ăn luôn phần của ta.” Giọng nói của Trình Diệc Nhiên rất nhỏ, bộ dáng nghiêm túc. Tô Lăng cho là nàng muốn nói gì đó, không ngờ nàng lại nói một câu như vậy. Cậu hơi ngạc nhiên, trong mắt lấp lánh ý cười, khẽ lắc đầu, trong lòng ấm áp: “Xem như nàng ở bên cạnh ta?”

Cách nói này, cậu thích.

“Ta…” Trình Diệc Nhiên nghĩ cách giải thích hai câu kia nhưng lại bị Tô Lăng cắt ngang.

Cậu nói khẽ: “Thật sự cần phải về, Thẩm phu tử cũng quay lại rồi.”

Tô Lăng vén rèm xe, Trình Diệc Nhiên nhảy xuống xe ngựa trước.

Tô Lăng cười cười, cũng nhảy xuống theo.

Xa xa trông thấy Thẩm phu tử, suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên đi lòng vòng: “Thẩm phu tử vì huynh mà đến thư viện sao?”

Nàng nhớ Tô Lăng vừa đến thư viện không bao lâu, Thẩm phu tử liền đến chỗ bọn họ làm phu tử nhạc lý. Vậy vì sao Tô Lăng đã rời khỏi nhưng Thẩm phu tử còn ở đây?

“Thật ra cũng không phải vậy.” Tô Lăng lắc đầu, “Cũng không hoàn toàn.”

Đang nói chuyện, Thẩm phu tử đi về bên này.

Trình Diệc Nhiên xoay người, lấy khăn che mặt mũi xong, lại một lần nữa che bản thân kín mít chỉ lộ ra đôi mắt.

Tô Lăng nhìn thấy động tác của nàng vội vã, vừa muốn cười lại vừa cảm động.

Quả thật vẫn chỉ có mỗi mình cậu là đặc biệt.

Nghĩ đến chuyện nàng cố ý lộ ra dung mạo thật sự trước mặt cậu, vui vẻ trong lòng Tô Lăng khó có thể kiềm chế được. Cậu muốn ôm lấy nàng, muốn hôn nàng nhưng lại sợ dọa nàng, quá mức đường đột chỉ có thể chịu đựng.

Thẩm phu tử đi tới, ông nhìn nhìn Trình Diệc Nhiên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Cứ sợ lạnh như vậy?”

Thật sự là không thể hiểu được.

Ý cười trong mắt Tô Lăng càng sâu: “Đúng, nàng sợ lạnh.”

Bí mật giữa bọn họ, sao có thể để người ngoài biết được!

Cáo biệt Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên đi theo Thẩm phu tử trở về. Nàng nghĩ nghĩ, trước khi rời đi, nhìn về Tô Lăng nói một câu: “Ngày mai không thể chúc Tết huynh, vậy chúc mừng năm mới sớm một chút. Chúc huynh bình an vui vẻ, mọi chuyện như ý.”

Tô Lăng không nhìn thấy mặt nàng mà chỉ thấy đôi mắt sáng lấp lánh.

Cậu cảm thấy trong lòng ấm áp hơn, mỉm cười: “Nàng cũng thế nhé.”

“Được rồi, được rồi.” Thẩm phu tử phất tay, “Không quay về, hiệu trưởng bọn họ sẽ ra Hạnh Viên tìm đấy.”

Lúc này bọn họ mới xem như chính thức từ biệt.

Trình Diệc Nhiên đi theo sau lưng Thẩm phu tử, thật lâu sau, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh.

Nhìn qua tâm tình của Thẩm phu tử cũng rất tốt, ông không quên căn dặn Trình Diệc Nhiên: “Sau khi trò về, nếu có người hỏi giúp ta cái gì, trò nói thế nào?”

Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt: “Giúp phu tử dán câu đối xuân? À, một mình Thẩm phu tử không thể dán được, hồ dán cũng chưa chuẩn bị cho nên ở lại lâu hơn một chút?”

Nàng rất ít khi nói dối, lý do nghĩ ra cũng không quá đáng tin.

Nhưng Thẩm phu tử lại gật đầu một cái: “Ừ cũng được. Sẵn tiện nói ta giữ trò lại ăn cơm, trò ở lại ăn bữa cơm.”

“Vậy cũng được, cơm tất niên không ăn sao có thể đi được?” Trình Diệc Nhiên vô thức trả lời.

Thẩm phu tử cười ha ha một tiếng, tiếp tục nói: “Ai da, đúng rồi, Trình Diệc Nhiên, quê quán của trò ở đâu? Ta nghe nói trò là họ hàng xa của hiệu trưởng, sao ăn Tết cũng không thấy về nhà?”

Trong lòng Trình Diệc Nhiên lộp bộp, không trả lời mà hỏi lại: “Thẩm phu tử thì sao? Thẩm phu tử là người nơi nào? Sao ăn Tết cũng không về?”

Thẩm phu tử ngẩn người, một lần nữa cười to nhưng không trả lời câu hỏi của nàng.

Hai người đi rất nhanh. Thẩm phu tử chỉ đưa Trình Diệc Nhiên đến cổng lớn Trình gia liền xoay người rời đi.

Trình Diệc Nhiên lặng lẽ về nhà, sau khi đi đổi y phục mới đi gặp phụ mẫu.

Đối với chuyện nàng về trễ, phu thê Trình Uyên cũng không hỏi nhiều, chỉ sai nàng dán giấy hoa đã cắt lên.

Trình Diệc Nhiên cười nhẹ một tiếng, tự mình bận rộn. Bận rộn trong chốc lát, nhìn thấy cửa sổ đã được dán xong xuôi, nàng không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện lúc nãy cùng Tô Lăng.

Giờ phút này, Tô Lăng đã ngồi trên xe ngựa trở về cung.

Còn chưa về tới Hành Vân Các, Tô Lăng đã bị người ngăn lại.

Người ngăn hắt lại là một tên thái giám chừng bốn, năm mươi tuổi. Thái giám này nhỏ gầy, mặt mày đầy vẻ lo lắng: “Điện hạ, Điện hạ!”

Bước chân Tô Lăng hơi khựng lại, nhận ra vị thái giám này họ Lưu: “Lưu công công có chuyện gì vậy?”

“Cứu mạng, Điện hạ.” Trong mắt Lưu công công rưng rưng, thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, cuống quýt dập đầu. Cái dập đầu của ông ta cực mạnh, mỗi một cái đều nặng nề đụng trên mặt đất, phát ra âm thành côm cốp.

Thần sắc Tô Lăng thay đổi đột ngột, đưa tay đỡ lấy cánh tay ông ta: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Điện hạ cứu lấy nương nương của chúng ta đi, xem như nể chút tình cảm mà ngày còn bé bà ấy chăm sóc ngài.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play