Trình Diệc Nhiên chậm rãi ổn định hô hấp, nhớ lại những lời phụ thân dạy bảo hai ngày trước, âm thầm nhắc nhở mình cẩn thận lại cẩn thận hơn, chú ý lại chú ý hơn, chớ nói nhiều cũng chớ làm nhiều.
Tinh thần có chút không tập trung, Trình Diệc Nhiên yên lặng đọc xong [Lễ ký], lại đi đọc [Kinh Thi] bất tri bất giác nỗi lòng cũng bay theo gió.
“Trình công tử, đã đến Hoàng cung, mời xuống ngựa.”
Một giọng nói the thé thình lình phá vỡ yên tĩnh.
Xe ngựa bỗng dừng lại.
Trình Diệc Nhiên sực tỉnh, vén rèm xe lên, nhìn thấy tường đỏ ngói xanh, cung điện nguy nga, thị vệ ngoài cửa cung mặc áo giáp sáng ngời, lạnh lùng đứng ở đó. Nàng vội vàng nhảy xuống xe ngựa, tự mình phân biệt phương hướng, đoán đây là cửa Bắc của Hoàng cung.
Tiểu thái giám mặc bộ quần áo lụa màu đỏ nở nụ cười chân thành làm cử chỉ xin mời: “Xin mời công tử.”
Trình Diệc Nhiên khẽ gật đầu: “Làm phiền công công dẫn đường.” Sau đó đi theo tiểu thái giám một đường tiến lên.
Hôm qua phụ thân Trình Uyên đã đơn giản vẽ cho nàng một bản đồ phương hướng và vị trí các nơi trong hoàng cung. Nàng nghĩ nếu Hoàng thượng đã muốn gặp nàng, như vậy hơn nửa sẽ đi đến Ngự thư phòng.
Trình Diệc Nhiên tự nhủ, thật không ngờ có một ngày nàng còn có thể đi đến Ngự thư phòng.
Mười tám tháng Bảy, thời tiết nóng nực lui dần, ngẫu nhiên có gió mát thổi tới làm cho lòng người vui sướng. Trình Diệc Nhiên nặng nề thở dài một hơi, cố gắng để bản thân duy trì bình tĩnh.
Nàng đi theo tiểu thái giám dẫn đường quẹo tới quẹo lui, âm thầm ghi nhớ đường đi vào lòng. Nhưng trong lúc đi, nàng bỗng ý thức được có gì đó không đúng ---- Nếu như phương hướng vị trí mà phụ thân chỉ cho nàng không sai thì đây không phải đường đi đến Ngự thư phòng.
Trình Diệc Nhiên đang do dự có nên hỏi thăm một chút hay không lại nghe tiểu thái giám nói: “Hoàng thượng đang đợi ngươi ở Tây Uyển.”
“A a.” Trình Diệc Nhiên gật đầu, nghĩ thầm, thì ra là thế.
Nàng từng nghe người ta nói Hoàng thượng độc sủng Diêu Quý phi, ở tại Tây Uyển. Hai người vẫn luôn cùng ăn cùng ngủ, không khác gì phu thê trong dân gian. Như vậy, Hoàng đế thường ở tại Tây Uyển, thậm chí là muốn gặp nàng ở Tây Uyển cũng chẳng có gì lạ.
Hoàng cung rất rộng lớn, lần đầu tiên Trình Diệc Nhiên tới may mà có thái giám dẫn đường mới có thể đi đến “Tây Cung” trong truyền thuyết.
- ---- Diêu Quý phi độc sủng lục cung, Hoàng đế vì bà mà cố ý để người ta sửa chữa Tây Uyển, dân gian còn có người trực tiếp gọi bà là Tây Cung nương nương.
Trình Diệc Nhiên đi theo tiểu thái giám đứng ngoài cửa Tây Uyển một lúc mới nhìn thấy cung nhân chạy chậm đến thông báo, nói Hoàng thượng để nàng vào hỏi chuyện.
Hít sâu một hơi, Trình Diệc Nhiên nói một tiếng cảm ơn, đi theo tiểu thái giám vào Tây Uyển.
Kiến trúc Tây Uyển tinh xảo, phong cảnh mỹ lệ. Đáng tiếc Trình Diệc Nhiên không có hứng thú nhìn nhiều, trong đầu mô phỏng cảnh tương diện thánh.
Tiểu thái giám nói khẽ: “Trình công tử, đến rồi.”
Trình Diệc Nhiên hơi kinh ngạc, quả nhiên bên trong cái đình cách đó không xa có mấy bóng người. Trong lòng nàng cực kỳ kinh ngạc, Hoàng thượng muốn tiếp kiến nàng bên trong đó? Điều này không giống so với tưởng tượng của nàng.
Ba chữ to “Thấm Hương Đình” phóng khoáng trôi chảy. Nàng chỉ nhìn lướt qua, ổn định tinh thần một lúc mới chậm rãi bước đến.
Trong khoảnh khắc, nàng đã đứng bên ngoài đình, nhìn mấy người bên trong.
Không có màu vàng sáng chói như trong tưởng tượng. Bên trong đình ngoại trừ mấy người hầu mặc quần áo thái giám ra, chỉ có một nam tử mặc trường bào màu nâu.
Nam tử kia cũng chú ý đến nàng, vẫy vẫy tay về phía nàng một cái: “Trình Diệc Nhiên phải không? Đến đây đáp lời.”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên căng thẳng, vâng lời tiến lên. Nàng nghĩ, người này có lẽ là Hoàng đế.
Nàng biết thời đại này dân thường gặp Hoàng đế phải quỳ xuống. Nhưng đến lượt bản thân, trong nội tâm không tránh khỏi cảm giác khó chịu. Nàng hít sâu một hơi mới quy củ hành lễ: “Trình Diệc Nhiên tham kiến Hoàng thượng.”
“Đứng lên rồi nói.”
Giọng nói của Hoàng đế ôn hòa nhưng ẩn chứa uy nghi.
Trình Diệc Nhiên khẩn trương trong lòng, nàng cảm tạ ân điển, chậm rãi đứng lên. Dựa theo dặn dò của phụ thân, nàng không dám nhìn thẳng Hoàng đế, chỉ có thể nhìn thẳng về phía trước. “Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn một chút.”
Trình Diệc Nhiên vâng lời ngẩng đầu lên, đánh bạo nhìn về phía Hoàng đế. Sau khi ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Hoàng đế, trong lòng không khỏi nôn nao.
Nhìn qua Hoàng đế trên dưới 40, thân hình cao lớn, làn da trắng nõn, mi dài mắt phượng, mũi cao môi mỏng, anh tuấn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Nhưng mà trên trán của Hoàng đế có mấy nếp nhăn rất sâu, ngoài uy nghiêm còn thêm mấy phần sầu khổ.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, trong lòng nổi lên một nghi ngờ, dáng dấp của Hoàng đế hình như khá quen mắt.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, nàng đột nhiên ý thức được có gì đó không ổn, tranh thủ thời gian mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thu hồi tất cả biểu cảm.
Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, chợt hỏi: “Ngươi là Trình Diệc Nhiên?”
Hoàng đế “ồ” một tiếng, trầm ngâm hồi lâu: “Ngươi là người Trung Thổ?”
Trình Diệc Nhiên không hiểu, tiếp tục gật đầu: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng ạ.”
Hoàng thượng lắc lắc đầu, chuyển chủ đề: “Trẫm nghe nói lúc trước ngươi đọc sách ở thư viện Sùng Đức, học vấn không tệ, Tu Viễn cũng khen ngợi ngươi.”
“Hoàng thượng quá khen.” Trình Diệc Nhiên vội nói. Trong lòng tự nhủ, Đỗ Duật kia thổi phồng quá mức, rõ ràng là học vấn của Đỗ Duật tốt hơn nàng nhiều.
Hoàng đế cười một cái: “Người có thể khiến Tu Viễn ngợi khen, dù không bằng hắn, chắc hẳn cũng không thua kém nhiều.”
Trình Diệc Nhiên không nói gì. Trong nhất thời, nàng thật sự không biết trả lời như thế nào.
“Ngươi biết giải vòng cửu liên (1) không?” Bỗng nhiên có một giọng nữ êm ái chen vào.
(1) 九连环 – Vòng cửu liên, một trò chơi dân gian truyền thống của Trung Quốc, dùng kim loại chế thành 9 vòng tròn nối với nhau. Khi chơi sẽ thực hiện thao tác theo một trình tự nhất định để lấy 9 vòng tròn ra riêng biệt (Theo Baidu).
Trình Diệc Nhiên “A?” một tiếng, quay đầu nhìn lại theo tiếng nói, nhìn về một nữ tử ngồi bên cạnh bàn đá ---- Nàng nhớ kỹ thân phận bây giờ của mình, không nên nhìn nhất quyết không nhìn. Tuy đã biết trong ngôi đình này có thêm một nữ tử nữa nhưng nàng cũng không dám nhìn ngang ngó dọc.
Vừa nãy chỉ mới liếc mắt một cái, Trình Diệc Nhiên đã kinh ngạc không thôi.
Nữ tử kia mặc một bộ cung trang màu tím, nhìn qua dáng vẻ ngoài ba mươi, làn da trắng như tuyết, thần sắc dịu dàng. Trong tay bà cầm một cái vòng cửu liên, giờ phút này ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Diệc Nhiên, trên bờ môi hiện ý cười nhàn nhạt.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên lộp bộp một cái, một cái tên xuất hiện trong đầu: Diêu Quý phi.
Nàng thầm kinh ngạc, một là lúc Hoàng đế gặp nàng cũng có mặt Diêu Quý phi. Hai là tướng mạo của Diêu quý phi. Liên quan đến tướng mạo của Diêu quý phi, dân gian có rất nhiều ý kiến khác nhau. Có người nói bà dung mạo diễm lệ, cực kỳ quyến rũ. Cũng có kẻ nói bà đoan trang hào phóng, quốc sắc thiên hương. Nhưng hôm nay gặp mặt, Trình Diệc Nhiên mới giật mình, Diêu Quý phi chân chính so với trong truyền thuyết hoàn toàn không giống nhau.
Nếu chỉ nói về dung mạo, Diêu quý phi chưa chắc xuất sắc hơn Lôi thị hay thẩm thẩm Triệu thị, nhưng nét dịu dàng nơi đuôi mày khóe mắt lại là chỗ mà người thường khó sánh bằng.
Diêu Quý phi hơi nghiêng đầu, hỏi lại một lần nữa: “Ngươi có biết giải vòng cửu liên không?”
“A? Vâng.” Trình Diệc Nhiên thốt ra. Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đột nhiên ý thức được không ổn, vội vàng đổi giọng, “Hồi nương nương, có lẽ là biết một chút.”
“Vậy ngươi thay ta giải đi.” Diêu Quý phi vừa nói vừa đưa tay ra.
Trong lòng bàn tay mảnh mai trắng nõn của bà nâng lên một chiếc vòng cửu liên. Hai thứ tương phản nhau, đen càng thêm đen, trắng càng thêm trắng.
Điều này ngoài dự liệu của Trình Diệc Nhiên, nàng nghĩ nghĩ bèn quay đầu nhìn về Hoàng đế, trưng cầu ý kiến của ông.
Hoàng đế đưa mắt liếc cung nhân đứng sau lưng Diêu Quý phi một cái, cung nhân hiểu ý, vội vàng nhận lấy vòng cửu liên, đi nhanh mấy bước giao đến tay Trình Diệc Nhiên.
Khi còn bé, Trình Diệc Nhiên thường xuyên chơi trò này. Loại Diêu Quý phi cầm trên tay không làm khó được nàng. Nàng nín thở tập trung tinh thần, không bao lâu sau đã có thể giải được: “Hoàng thượng, nương nương.”
Cung nhân nhận lấy vòng cửu liên đã được giải trong tay nàng cung kính đưa cho Diêu Quý phi.
Diêu Quý phi cũng không nhận lấy, bà chỉ nhìn lướt qua, tùy ý gật đầu một cái, nói khẽ: “Cũng được.” Bà hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế: “Thiếp hơi mệt..”
“Trước hết để trẫm cho người đưa nàng về.” Trong mắt Hoàng đế có nhu tình không thể nào bỏ qua.