“Cái gì mà nữ nhân cưới nữ nhân?” Đôi mắt đen huyền của Tô Lăng chìm dần xuống, nhất thời không kịp phản ứng, “Là ta muốn cưới nàng.”

Trình Diệc Nhiên giật mình, hô hấp hơi cứng lại, bất an nhanh chóng lan tràn toàn thân. Nàng chỉ chỉ Tô Lăng: “Đúng vậy, nhưng huynh, huynh không phải là nữ nhân sao?”

Có chỗ nào không ổn?

“Nữ nhân?” Lời nói của Trình Diệc Nhiên như một tia sét đánh thẳng vào xương sống Tô Lăng. Cậu thẳng lưng lên, miệng khép mở hồi lâu mà không nói nên lời.

Biểu cảm của Tô Lăng quá mức kỳ lạ khiến Trình Diệc Nhiên có dự cảm xấu. Nàng vô thức lui về sau một bước: “Sao, thế nào? Ta nói cái gì sai sao?”

Ánh mắt Tô Lăng nặng nề, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào nàng. Trời chiều ở rừng bia vô cùng yên lặng, ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua mang đến từng đợt lạnh lẽo. Thế nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy thân thể mình nóng hổi, nóng đến mức tròng mắt sắp b.ắ.n ra lửa.

Đôi mắt Trình Diệc Nhiên quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cậu không cách nào an ủi bản thân là nàng nói đùa.

“Nàng tưởng ta là nữ nhân?” Rốt cuộc Tô Lăng cũng mở miệng, giọng nói trong trẻo bao phủ một tầng sương lạnh.

“Không thể, chẳng lẽ không đúng sao?” Giờ phút này Trình Diệc Nhiên cũng phát hiện có chỗ không đúng.

“Nữ nhân?!” Ánh mắt Tô Lăng tĩnh mịch. Đáy lòng cậu có một giọng nói vang lên: Nàng không phải đang nói đùa! Nàng nghĩ mi là nữ nhân! Phẫn nộ như thủy triều mãnh liệt mà tới, che trời lấp đất. Tô Lăng cảm thấy m.á.u huyết rung động như nổi điên trong huyệt Thái Dương, đầu óc như bị đè ép sắp vỡ ra. Khóe môi cậu giần giật: “Dĩ nhiên không phải, ta là nam nhân!”

Nam nhân? Trình Diệc Nhiên kinh ngạc mở to hai mắt. Nam nhân! Tô Lăng là nam nhân! Người mà nàng xem là bằng hữu tốt nhất… là nam! Bọn họ đi lại gần gũi như vậy, xắn tay áo, ôm một cái…

Chân dài của Tô Lăng duỗi ra, bước lên một bước, giam Trình Diệc Nhiên giữa cậu và bia đá. Thấy hàng mi của nàng hơi run rẩy, khuôn mặt hoảng sợ, Tô Lăng cười lạnh, trong đôi mắt là một mảnh vắng lặng. Cậu từ từ nhắm mắt, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại. Qua hồi lâu mới phun ra một câu: “Chỗ nào của ta khiến nàng cảm thấy ta là nữ nhân?”

Cơ thể Trình Diệc Nhiên khẽ run lên, nỗi sợ tăng vọt, trong nháy mắt huyết dịch cả người ngưng đọng. Nàng nhìn thấy khuôn mặt Tô Lăng gần trong gang tấc, đôi mắt cậu lóe lên tia lửa giận không cách nào ngăn chặn, tích lại thành ngọn lửa như muốn đốt trụi nàng. Nàng há hốc mồm: “Ta…”

Hệ thống rõ ràng nói “thiếu nữ” Tô Lăng…

Đúng rồi, hệ thống!

Trình Diệc Nhiên bỗng nhớ đến cái gì đó, vội vàng đưa ngón trỏ ra click mở bảng hệ thống.

Hệ thống vẫn còn bị trục trặc.

Bàn tay nàng bỗng dưng bị Tô Lăng nắm chặt, kéo đến gần cổ họng cậu.

Xúc cảm ấm áp khiến Trình Diệc Nhiên sợ hãi. Nàng rõ ràng thấy sờ hầu kết của Tô Lăng: “Ta…”

Nàng vẫn nghĩ hầu kết là giả. Lúc trước tam ca Trình Thụy cũng đã cho nàng sờ qua. Nàng thử rút ngón tay trỏ về nhưng không thể thành công.

“Ta giống nữ chỗ nào?” Tô Lăng đến gần, nhìn nàng chằm chằm, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, “Dáng dấp của ta rất nữ tính sao?”

Cậu vừa nói vừa siết cánh tay về phía trước. Trình Diệc Nhiên trực tiếp nhào vào lòng Tô Lăng, gương mặt dán sát vào lồng n.g.ự.c cậu, sống mũi phát đau. Nhưng điều này cũng không sánh được cơn sốc trong nội tâm nàng.

Trình Diệc Nhiên vội vàng rời khỏi vòng ôm của Tô Lăng, lắc đầu liên tục: “Không, không…” Không hề nữ tính, không nữ tính chút nào.

Tô Lăng hầu như nghiến răng nghiến lợi: “Ta là nam hay nữ, nàng cũng không phân biệt được rõ ràng?”

Trình Diệc Nhiên có thể cảm nhận được cơn giận trên người cậu một cách rõ ràng. Nàng quen biết cậu khoảng một năm nay, đây là lần đầu tiên bị lửa giận của cậu bao phủ. Nàng rùng mình một cái, hít sâu một hơi, có ý giải thích: “Không có… Do ta…”

Trình Diệc Nhiên hết đường chối cãi, vì bản thân đã tin tưởng hệ thống. Nàng lại không thể chỉ ra hệ thống được.

Đúng, dáng dấp Tô Lăng rất có khí khái nam nhân, không hề nữ tính chút nào. Nhưng vấn đề là ngay từ đầu, hệ thống đã nói Tô Lăng là thiếu nữ! Ấn tượng ban đầu quan trọng nhất, với cả về sau cậu cũng không ở trong học xá, đã thế còn đánh nhau với Hoắc Nhiễm. Nàng chưa bao giờ hoài nghi chuyện “Tô Lăng là nữ nhân”. Thậm chí đôi khi nhận ra có chỗ nào đó không đúng, nàng còn tự tìm lý do để giải thích, tưởng rằng cậu ngụy trang quá thành công.

Nàng chưa từng nghĩ Tô Lăng là nam nhân. Nếu cậu ấy là nam nhân, vậy bọn họ bây giờ xem như là gì đây?

“Nếu ta là nữ, vậy chúng ta là gì?” Tô Lăng cắn răng, tay trái xoa lên gương mặt nàng, “Nàng cho rằng, mối quan hệ của chúng ta là như thế nào?”

“Ta, ta cho là…” Trong lòng Trình Diệc Nhiên lộp bộp, gấp gáp đến mức đổ mồ hôi lạnh, “Ta nghĩ chúng ta là bạn tốt, tỷ muội tốt…” Giọng nói của nàng ngày càng thấp, gần như không thể nghe thấy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.

Tại sao có thể như vậy? Nếu Tô Lăng không phải nữ, vậy nữ giả nam trang là giả, hệ thống đưa cho một câu giới thiệu vắn tắt cũng là giả! Vậy Tô Lăng là ai?

Con ngươi màu mực của Tô Lăng bốc lên lửa giận. Cậu giận quá hóa cười: “Tỷ muội tốt? Nàng xem ta là tỷ muội tốt?”

Ai cần làm tỷ muội tốt với nàng!

Trình Diệc Nhiên ngẩn ra trong tích tắc, kiên trì gật đầu một cái. Có ý chứng minh lời nói của mình bèn sờ tay vào ngực, lấy ra trâm cài đã chuẩn bị xong: “Đúng vậy mà, ta còn muốn tặng huynh cái này. Huynh…”

Thật sự không phải là nữ sao?

Khóe môi Tô Lăng cong lên, bờ môi lộ ra một nụ cười cổ quái: “Trâm cài?”

Trâm cài được chế tác tinh xảo, dưới ánh nắng mặt trời đ.â.m vào mắt khiến người ta đau nhức, tựa như vô tình cười nhạo cậu. Tô Lăng đưa tay trực tiếp đánh rớt trên mặt đất.

Chuyện cũ như thủy triều dâng lên khiến trái tim Tô Lăng bị cọ rửa đến lạnh buốt. Cậu dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trình Diệc Nhiên, nói từng câu từng chữ cực kỳ gian nan: “Nàng tặng kim hoàn cho ta cũng vì nghĩ ta là nữ?”

Sắc mặt Tô Lăng nặng nề, ánh mắt sâu thẳm. Trong lòng Trình Diệc Nhiên biết cậu ấy đang cực kỳ phẫn nộ, dĩ nhiên nàng cũng không dám để ý tới cây trâm kia.

Câu “Đúng rồi” lăn lộn một vòng trong cổ họng, lại Trình Diệc Nhiên bị nuốt xuống.

Sau một hồi lâu, nàng chỉ có thể khó khăn nói: “Xin, xin lỗi…”

Nội tâm nàng rối bời, vô cùng khiếp sợ, thầm nhủ hiểu lầm này thật lớn.

Một tiếng “Ha” ngắn ngủi tràn ra từ trong cổ họng Tô Lăng. Dù nàng không trực tiếp gật đầu nhưng câu trả lời kia lại đã cho cậu một đáp án.

Tô Lăng chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nàng không thích ta?”

Ý nghĩ nàng đối với cậu rễ tình đ.â.m sâu từ trước đến giờ đều là giả?

Thích ư? Trình Diệc Nhiên nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: “Ta, ta cứ tưởng huynh giống ta, đều là nữ giả nam trang.”

Mặc dù nàng không trực tiếp làm rõ nhưng những gì nàng nói lại cực kỳ rõ ràng. Nàng xem cậu là một cô nương, đương nhiên cũng không có tình yêu nam nữ.

Ánh mắt Tô Lăng khóa chặt lấy Trình Diệc Nhiên, lý trí đã quay lại phần nào, thế nhưng vẫn không kiềm chế được cảm thấy vô lý trong lòng.

“Ta không tin.” Giọng nói Tô Lăng lạnh lùng, xem ra thái độ đã nhẹ nhàng hơn một chút, “Nàng đang đùa với ta chăng? Nàng cũng đã nói dáng dấp ta không hề nữ tính.”

Tô Lăng tự nhủ đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, chớ có dọa nàng, có lẽ nàng đang nói đùa với mi. Có lẽ nàng giận vì mi chưa có sự đồng ý của nàng mà đã tự tiện đến gặp phụ thân nàng cầu hôn…

Trình Diệc Nhiên nheo mắt nhìn sắc mặt Tô Lăng, trong lòng ảo não đến cực điểm, nghĩ không thể lại tiếp tục hiểu lầm thêm. Nàng thận trọng nói: “Là ta đểnh đoảng, thật xin lỗi…”

“Nàng nói dối!” Tô Lăng nhíu chặt hai hàng lông mày, cắt ngang lời Trình Diệc Nhiên.

Đáy mắt cậu cất giấu sự hốt hoảng không dám tin, bàn tay rũ xuống bên người khẽ run rẩy: “Mới tháng trước, trong buổi học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nàng còn khen ta là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất trước mặt mọi người…”

Trình Diệc Nhiên nhớ đúng là có chuyện này, nàng lấy hết dũng khí, đáp: “Đúng là có chuyện như thế, nhưng đó là vì, vì huynh bị người ta nói là nữ. Vân Úy còn bảo so với ta, huynh giống nữ nhân hơn. Ta nghĩ chúng ta là bạn tốt, ta muốn che giấu cho huynh. Thật xin lỗi!” Này là chuyện gì với chuyện gì vậy nha!

Trình Diệc Nhiên khó mà tiết lộ sự tồn tại của hệ thống, chỉ có thể nói đến những “chứng cứ” trong mắt nàng trong vòng một năm qua.

“Lúc đó ta chỉ thấy màu da của huynh trắng nõn, còn không thân thiết với những đồng môn khác. Huynh không ở trong học xá, lại đánh nhau với Hoắc Nhiễm một trận, sau đó không ở chung với ai nữa. Huynh dạy ta cách b.ắ.n cung, khi đó huynh không biết ta là một cô nương, không cẩn thận đụng phải liền đỏ mặt. Lúc chúng ta cùng đi săn, huynh hỏi ta cùng nhau trải qua tiết Khất Xảo. Đấy chẳng phải là ngày lễ dành cho các cô nương hay sao? Chúng ta rơi vào trong hố bẫy thú, ta nói mình thật ra là một nữ nhi, huynh nói tâm tư của huynh cũng giống ta… Thật xin lỗi…”

Trình Diệc Nhiên nói, nước mắt rơi ào ạt. Rõ ràng người bị nhận lầm giới tính là Tô Lăng nhưng nội tâm nàng lại cảm thấy trống rỗng, giống như có cái gì đó rời khỏi cơ thể. Ảo não, luống cuống… đủ loại cảm xúc xen lẫn nhau khiến Trình Diệc Nhiên sắp không nghẹt thở.

Tô Lăng lảo đảo lùi về sau một bước, muốn cười nhưng không cười nổi, hồi lâu mới nói: “Ta không ở cùng người khác là vì ta có thói quen phải để một cái đèn trên đầu giường.” Ánh mắt cậu băn khoăn, rơi vào dòng nước mắt bao phủ trên mặt nàng: “Ta dạy nàng b.ắ.n cung bởi vì…”

Một câu “Bởi vì ta cho rằng nàng thích ta” lại không có cách nào nói nên lời.

Trời sinh tính tình Tô Lăng đã cao ngạo, nếu không phải chắc chắn đối phương thích mình, làm sao cậu có thể nảy sinh tâm tư đẹp đẽ đến mức độ đó? Từ khi bọn họ mới quen biết, nàng đã chú ý tới cậu hơn mức bình thường. Khi ấy, cậu nghĩ cô nương giả nam trang này có gì đó đặc biệt với mình, chắc là rất thích rất thích mình…

Thì ra tất cả mọi chuyện đều do Tô Lăng cậu tự mình đa tình.

Tô Lăng cười tự giễu một tiếng, gió mát như những cây kim châm đ.â.m vào lòng cậu tầng tầng lớp lớp.

Cậu thật sự là một thằng hề, vậy mà tơ tình cứ mãi nặng sâu khiến cậu không thể nào phất tay bỏ đi được.

“Ta dạy nàng b.ắ.n cung, chạm phải nàng sẽ ngượng ngùng vì trước đó ta đã biết nàng là một cô nương.”

Nhìn thấy đôi con ngươi đột nhiên thít chặt của Trình Diệc Nhiên, Tô Lăng nói tiếp: “Ngày lễ ta hỏi nàng không phải tiết Khất Xảo mà là đêm Thất tịch…”

Tô Lăng khẽ nheo mắt, bước gần thêm một bước: “Ta nói tâm tư của ta và nàng giống nhau. Ha, rơi vào bên trong hố bẫy thú, cô nam quả nữ, nếu có một cô nương nắm lấy tay ta, bảo muốn tiết lộ cho ta một bí mật. Nàng cảm thấy ta sẽ nghĩ thế nào?”

Thất vọng đan xen phẫn nộ khiến Tô Lăng không kiềm chế được mà cao giọng, bao nhiêu thâm tình đều do tự mình suy đoán, sự thật như vậy làm sao cậu có thể tiếp nhận được.

Trình Diệc Nhiên lùi lại trong vô thức, vừa vặn đằng sau là bia đá cứng rắn, muốn tránh cũng không biết tránh đi đâu. Nàng lúng túng: “Ta không biết…”

Trong nháy mắt, Trình Diệc Nhiên đã nghĩ mình là một kẻ xấu xa, là tội ác không thể tha thứ. Nhưng nàng thật sự đã nghĩ Tô Lăng là một cô nương.

Tô Lăng bước từng bước đến gần, đột nhiên cúi đầu xuống, nhích lại gần Trình Diệc Nhiên.

Giải thích của nàng, một câu Tô Lăng cũng không muốn nghe. Cậu chỉ muốn chặn miệng nàng lại để nàng không thể nói ra những lời làm mình tức giận nữa.

Nhưng hoảng sợ trong đôi mắt Trình Diệc Nhiên làm Tô Lăng tỉnh táo lại trong tích tắc.

Cậu đang làm gì vậy?

Tô Lăng lui về sau một bước, nặng nề thở ra một hơi, cố gắng đè xuống cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng: “Ta mặc kệ vì sao nàng lại hiểu lầm như vậy. Hôm nay nói ra cũng tốt, ta đỡ phải lơ mơ chẳng biết gì.”

Trình Diệc Nhiên gật đầu: “Ừm.”

Thân thể cứng ngắc của Trình Diệc Nhiên hơi thả lỏng, những bất an trong lòng cũng dần dần tan đi.

Vậy là tha thứ cho nàng rồi? Không giận nàng nữa? Thật tốt, thật là tốt.

Ánh mắt Tô Lăng hơi sẫm lại: “Ta muốn nói đến những chuyện sau này.”

Cậu dừng lại, cố gắng để mình không khác thường nào: “Bây giờ nàng đã biết ta là nam nhân, vậy sau này chúng ta…”

Tinh thần Trình Diệc Nhiên chấn động, vội vàng cam đoan: “Về sau ta sẽ cách huynh rất xa, tuyệt đối không quấy rầy huynh.”

- ---- Trình Diệc Nhiên không muốn đánh mất người bạn duy nhất của mình trong thư viện nhưng nàng có thể có cách nào nữa đây? Hiểu lầm đã thành cái dạng này, nàng không thể chọc cậu ấy thêm chán ghét được.

Ngực Tô Lăng chua xót không thôi: Đây chính là không kịp chờ mà muốn vạch rõ giới hạn với cậu sao? Nhưng cậu không muốn nàng được như ý.

Ánh mắt Tô Lăng hơi trầm xuống, nói từng chữ từng chữ: “Không, ta nghĩ nàng hiểu lầm ý ta rồi. Cái ta muốn hỏi chính là, nếu đã biết ta làm nam tử, nàng có bằng lòng gả cho ta không?”

“Ta…” Con ngươi Trình Diệc Nhiên co lại, trái tim lập tức vọt lên cổ họng.

Gả cho Tô Lăng?

Trong đầu nàng vang vọng câu nói “Không thích, tại sao lại gả?”, một lúc sau mới nói: “Xin, xin lỗi, ta không thể…”

Lúc trước nàng vẫn xem Tô Lăng là một cô nương. Sao lại có suy nghĩ muốn gả cho cậu ấy được?

Chờ mong chất chứa trong mắt lại biến mất ngay trong khoảnh khắc, đôi mắt xán lạn như ánh sao cũng ảm đạm đi rất nhiều. Tô Lăng cong môi, cười tự giễu một tiếng: “Vậy sao? Ta hiểu rồi.”

Trình Diệc Nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng, dời ánh mắt đi, không dám nhìn Tô Lăng. Nàng lấy ra chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc bích, nhỏ giọng nói: “Cái này, huynh nhờ ta giữ giùm, ta vẫn quên chưa trả cho huynh.”

Còn cây trâm cài nàng đã chuẩn bị, tuyệt đối không thể tặng.

Trông thấy chiếc nhẫn ban chỉ quen thuộc, Tô Lăng không tránh khỏi nhớ lại tình cảnh mình đến cáo biệt nàng vào ngày mồng tám tháng Chạp hôm ấy.

Khi đó, cậu cứ nghĩ hai người là tình nồng mật ý.

Hai mắt rũ xuống che khuất đi cảm xúc phức tạp trong mắt, Tô Lăng không nhận lấy, chỉ thản nhiên nói: “Nàng có biết lai lịch của chiếc nhẫn ban chỉ này không?”

“…” Trình Diệc Nhiên không tưởng tượng ra được.

Lúc trước nàng cứ cho Tô Lăng là nữ nhi của Mậu Dương Trưởng công chúa, nhưng nếu cậu ấy là nam, vậy suy đoán lúc trước của nàng là sai. Nàng không biết Tô Lăng là ai.

Tô Lăng dùng ba ngón tay lấy đi nhẫn ban chỉ trong tay nàng, quay lưng lại.

Da thịt hai người va chạm, Trình Diệc Nhiên thầm giật mình ---- Rõ ràng là khi trước đã chạm tay mấy lần nhưng không lần nào làm nàng run rẩy như lần này.

Trình Diệc Nhiên nghiến răng, tiếp tục nói: “Còn mấy món quà huynh tặng ta, ngọc trâm, ngọc bội… Ta, hôm nào đó ta sẽ trả huynh.”

A, còn cả con thỏ nhỏ kết bằng cỏ đuôi chó nữa.

Thân thể Tô Lăng căng cứng, thế này là thật sự muốn phủi bỏ một năm qua của hai người? Cậu “hừ” một tiếng, giọng cực thấp: “Không cần, những thứ ta đã tặng đi, không có chuyện lấy lại.”

Cậu không thể cứ ở đây vì còn đang tức giận. Cậu sợ chỉ cần mình liếc nàng nhiều thêm một cái, nghe nàng nói thêm một câu sẽ không nhịn được mà bổ nhào qua cắt đứt cổ họng non mịn của nàng.

Tô Lăng đi rất nhanh, giống như chạy trối chết.

Sức lực toàn thân Trình Diệc Nhiên như bị rút cạn sạch, nàng dựa vào bia đá, chậm rãi ngồi bệt xuống. Nước mắt từng giọt từng giọt theo khuôn mặt chảy xuống cằm.

Trình Diệc Nhiên quệt mặt một cái, nghĩ lần này mình đã thật sự mất đi một bằng hữu tốt, còn tổn thương người ta thật sâu.

Lau lau nước mắt, nàng chậm rãi đứng lên, bước từng bước ra khỏi rừng bia.

Trình Diệc Nhiên không hề biết sau khi nàng rời đi khoảng nửa khắc, thiếu niên với gương mặt thanh tú kia lại xuất hiện trong rừng bia một lần nữa.

Rừng bia trống rỗng, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Trình Diệc Nhiên.

Tô Lăng đứng trước tấm bia khắc phần [Đại học], nhìn chữ trên đó, bên tai như vang lên giọng nói của nàng: “Đại học chi đạo, tại thanh minh đức…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play