Trình Diệc Nhiên vốn cho rằng khi nàng nói ra những lời này, hầu hết các học trò sẽ thi lễ với nàng, gọi một tiếng “Trình phu tử”. Vậy mà ngoài dự đoán của nàng, mọi người đều trông rất kỳ lạ. Nàng kinh ngạc, đương nhiên sẽ không nghĩ đến những người này là đang kinh ngạc với bề ngoài của nàng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, đang định nói tiếp. Lại trông thấy một thiếu nữ dáng vẻ mảnh khảnh trịnh trọng thi lễ: “Trình phu tử.”

Trình Diệc Nhiên nhận ra vị cô nương này, đây là thứ nữ Tô Du của Mậu Dương công chúa, nàng gật đầu, khẽ mỉm cười.

Trong lòng Tô Du rất vui. Mới vừa rồi khi Trình Hoàng hậu đi vào, nàng đã cẩn thận quan sát dáng vẻ của các học trò khác, thấy một đám người bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ, trong lòng nàng thoáng đắc ý, còn có chút cảm giác tự hào.

- - Trình Hoàng hậu thông minh mỹ mạo chính là biểu tẩu của nàng, là thân thích của nàng.

Tô Du dẫn đầu gọi, những người còn lại cũng hồi phục tinh thần, thi nhau hành lễ: “Trình phu tử.”

Âm thanh các thiếu niên trong trẻo, thái độ kính cẩn.

Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái, bảo họ ngồi xuống, nàng lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Học tập ở Sùng Văn Quán thì phải tuân thủ theo quy tắc của Sùng Văn Quán…” Nàng nói đến đây, chậm rãi nhìn lướt qua các học trò, thấy bọn họ không ai không ngưỡng mặt lên nhìn nàng, biểu tình chăm chú, ánh mắt trong suốt, trong lòng nàng chợt sinh một niềm tự hào, nói sơ qua về quy tắc. Cuối cùng cao giọng hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ!” Các thiếu niên choai choai tràn đầy khí lực, cực kỳ có khí thế.

Trình Diệc Nhiên khẽ gật đầu, bắt đầu dựa theo những gì đã chuẩn bị trước đó, dò hỏi trình độ của họ, rồi lại bắt đầu nghiêm túc dạy học.

Có lẽ là bởi vì đã chuẩn bị trước quá mức đầy đủ, cho nên buổi dạy học này của nàng diễn ra rất suôn sẻ, hiệu quả rất tốt.

Thông báo một tiếng tan học, Trình Diệc Nhiên nói tiếp: “Nếu có gì không hiểu, lúc nào cũng có thể đến hỏi. Đúng rồi, về môn toán, có thể sẽ bầu một khoá trưởng, có ai muốn làm khoá trưởng môn toán không?”

Nàng vừa nói xong, cả học điện một mảng an tĩnh.

“Học trò, học trò!” Tô Du bỗng nhiên đứng lên, dáng vẻ có chút kích động, lại có chút bất an, “Học, học trò có thể chứ ạ?”

Trình Diệc Nhiên nhìn về phía nàng, khẽ cười nói: “Đương nhiên có thể, vậy học trò Tô Du sau này chính là khoá trưởng môn toán.”

“Thật sao ạ?” Tô Du cười càng thêm rạng rỡ, đôi gò má tái nhợt cũng nhiễm một mảng đỏ hồng. Nàng đi ra khỏi chỗ ngồi, đi đến bên cạnh Trình Diệc Nhiên, khẽ hỏi: “Khoá trưởng phải làm những việc gì?”

Tô Du là thứ nữ của Trưởng công chúa Mậu Dương, trời sinh có bệnh bẩm sinh. Trước đây khi nàng nghe Chu Lệnh Nguyệt muốn đến thư viện Sùng Đức học tập, trưởng công chúa không yên tâm, liền không đồng ý. Lần này Sùng Văn Quán tuyển nhận học trò, không phân biệt nam nữ, vừa gần nhà lại là hoàng mệnh, Trưởng công chúa cũng không ngăn cản nữa. Bà thương lượng với nữ nhi, có thể học tập nhưng phải chú ý thân thể. Nếu vì học tập mà ảnh hưởng thân thể, vậy thì không thể tiếp tục học nữa. Hơn nữa khi Tô Du học tập, y nữ và thị nữ đều ở ngoài học điện chờ.

Trình Diệc Nhiên mặc dù biết tiểu biểu muội này nhưng thật sự không nghĩ đến nàng nguyện ý làm khoá trưởng môn toán. Cười cười, Trình Diệc Nhiên nói sơ qua những công việc cần làm, tiện thể nói: “Khi ta còn học tập ở thư viện Sùng Đức, cũng là khoá trưởng môn toán.”

“Thật sao?” Mắt Tô Du chợt sáng lên khi nghe lời nói đó, “Thật trùng hợp. Học trò nhất định sẽ làm tốt, không để cho Trình phu tử thất vọng.”

Trình Diệc Nhiên xúc động cố nén ý muốn chạm vào đỉnh đầu nàng, chân thành nói: “Ừm, ta tin tưởng trò.”

Mi mắt Tô Du cong cong, cười thêm phần xán lạn.

- -

Chương trình học của Trình Diệc Nhiên không nhiều lắm nhưng mỗi buổi dạy đều nghiêm túc. Hai 28 vị học trò kia cũng đều nỗ lực, rộng rãi, tiến bộ như nàng kỳ vọng ban đầu.

Nàng nghĩ, đây có lẽ là thế hệ thứ hai xuất sắc nhất của Đại Chu. Gia thế, học thức, giá trị nhan sắc, mọi thứ đều đứng đầu. Trong đó có các nữ học trò cũng chăm chỉ hiếu học, không thua nam tử.

Trình Diệc Nhiên và Bạch đại nhân sau một hồi thảo luận, quyết định vào cuối mỗi tháng tiến hành làm một bài kiểm tra, cũng thuận tiện cho họ nhận ra chỗ sai của mình.

Bên này Sùng Văn Quán hết thảy thuận lợi, đối với những nơi khác đương nhiên cũng có ảnh hưởng.

Ngoại trừ thư viện Sùng Đức ban đầu thu nhận nữ học trò, các nơi gần Kinh thành cũng có thư viện bắt đầu đánh vỡ quy cũ nữ tử không được đi học và dần dần mở cửa cho nữ tử, nhưng việc nữ tử đi học vẫn như cũ không được nhiều.

Học tập cũng là một chuyện tốn kém, ngoại trừ quà nhập học ra, thư tịch, giấy và bút mực đều phải cần tiền. Không phải ai cũng có điều kiện đi học. Hơn nữa, lấy tấm gương trước mắt của Trình Hoàng hậu, mặc dù mọi người biết nữ tử đi học đều có thể học tốt, có thể có tiền đồ, nhưng đâu phải mỗi người đều có thể học thành như vậy?

Trên đời này biết bao nhiêu người đi học nhưng nổi danh thành tài được mấy người? Nam tử đi học có thể thi khoa cử, khoa cử không đậu còn có thể làm tiên sinh ghi chép sổ sách, tiên sinh đi dạy học, thậm chí có thể thay người sao chép văn chương, sao chép thư từ. Nữ nhân thì sao? Nữ nhân không thể tham gia thi cử, lại không phải lúc nào cũng đều có cuộc thi Bác Học Hoành Từ.

- - Chẳng qua so với mấy năm trước đã tốt hơn rất nhiều.

Đối mặt với tình hình như vậy, Trình Diệc Nhiên vẫn không khỏi có chút phát sầu lo âu.

Tô Lăng sớm chiều ở chung với nàng, đương nhiên có thể nhận thấy được cảm xúc biến hóa của nàng.

Hôm nay hai người cùng nhau ăn cơm tối, Tô Lăng liền hỏi nàng: “Vì sao nàng không vui?”

Trình Diệc Nhiên đưa mắt nhìn Tô Lăng, thầm nói, vậy mà cậu cũng nhìn ra. Trong lòng nàng chợt cảm động, lại cố ý nhẹ nhàng thở dài một hơi, dáng vẻ có chút u oán: “Chàng trước đây không như vậy.”

Trong lòng Tô Lăng liền nhảy dựng, giương mi: “Có ý gì?”

“Trước đây thấy ta không vui, sẽ kể chuyện cười chọc ta vui vẻ.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, “Hiện tại trực tiếp hỏi một câu vì sao không vui…” Nàng thở dài một hơi thật mạnh, có chút khoa trương.

“Không phải, ta…”

“Được rồi, ta nói với chàng.” Không đợi Tô Lăng nói xong, Trình Diệc Nhiên liền cắt ngang, “Ta kỳ thật vẫn đang phát sầu vì chuyện địa vị của phụ nữ.”

Tô Lăng nhướng mày: “Chuyện này nàng không cần phải gấp gáp, từng bước từng bước là được. Loại chuyện này, gấp gáp là không được.”

Trình Diệc Nhiên thầm nói, không phải nàng gấp, là hệ thống thúc giục mà.

Nhẹ nhàng vỗ vai nàng, Tô Lăng lại nói: “Hiện tại không phải tốt hơn nhiều so với trước kia rồi sao? Nữ tử có thể nhập học, cũng có thể kế thừa gia nghiệp…”

Trình Diệc Nhiên kéo tay Tô Lăng nắm trong tay mình, “Vâng” một tiếng: “Ta biết vậy.”

Quả thật so với lúc trước đã tốt hơn không ít, nhưng so với mong muốn của nàng vẫn kém rất xa.

Tô Lăng cười cười rồi nói: “Lại nói tiếp, nữ tử có thể đi học, DIỆC NHIÊN là người lập công dẫn đầu.”

Lời này cậu nói cũng không sai, Hoàng hậu Trình thị hầu như là bằng chứng tốt nhất cho thấy một người phụ nữ có thể học hành thành tài.

Nữ giả nam trang đi học, mười sáu tuổi đạt giải nhất trong kỳ thi Bác Học Hoành Từ, trong năm đó phá giải câu hỏi khó của sứ thần Hồ Chử, ngăn cơn sóng dữ…

Nàng chính là nữ quan chân chính đầu tiên của Đại Chu, nàng là Hoàng hậu của Đại Chu.

Trình Diệc Nhiên trong miệng bá tánh dân gian là một nữ tử rất huyền thoại. Một số người cho nữ nhi đi học cũng đang nghĩ đến việc vun đắp ra một Trình thị thứ hai.

Tô Lăng lại nói: “Nếu không, ngày nào chúng ta rảnh rỗi, lại về thư viện đi dạo?”

“… Được.” Trình Diệc Nhiên gật đầu.

- -

Sau khi Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng thành hôn, hai người có khi cũng sẽ thay thường phục trở về thư viện Sùng Đức.

Khi lần đầu tiên trở về, phu thê Trình Uyên và phu thê Trình Khải theo bản năng thi hành đại lễ, liền bị họ cản lại.

Lúc ấy Trình Diệc Nhiên có chút nóng nảy: “Đừng gọi con là nương nương, cứ gọi là DIỆC NHIÊN đi. Phụ thân, mẫu thân, các người như vậy, có phải không muốn con trở về hay không? Cũng không phải người ngoài, hà tất gì phải như vậy?”

Trình Uyên vội nói: “Lễ nghĩa không thể bỏ.”

Trình Diệc Nhiên vành mắt đỏ ửng: “Phụ thân, người hành lễ với con như vậy, có phải không muốn con trở về hay không?”

Thái độ nàng kiên quyết, Tô Lăng lại ở bên cạnh hát đệm, phu thê Trình Uyên mới đồng ý khi không có người ngoài thì vẫn như trước đây.

- - Cho nên lần trở về thư viện này, phu thê Trình Uyên điềm đạm hơn rất nhiều so với lúc trước.

Trình Uyên đang chơi với cháu gái Tĩnh Hảo ba tuổi rưỡi, nhìn thấy Trình Diệc Nhiên, ông còn nói với Tĩnh Hảo: “Nào, gọi cô cô.”

Tiểu Tĩnh Hảo vô cùng nghe lời: “Cô cô.”

Trình Diệc Nhiên cúi người nhẹ nhàng sờ đầu Tĩnh Hảo, cười nói: “Tĩnh Hảo thật ngoan.”

Tô Lăng bỗng nhiên trầm mặc: “Chỉ gọi cô cô, không thấy cô phụ sao?”

Tiểu Tĩnh Hảo nhìn Tô Lăng: “Cô phụ.”

Tô Lăng liếc mắt nhìn Trình Diệc Nhiên, cũng học theo nàng sờ đầu Tĩnh Hảo: “Tĩnh Hảo thật ngoan.”

Khi cậu làm động tác này, môi Trình Diệc Nhiên khẽ cong, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Trình Uyên bên cạnh gương mặt nghiêm túc, trong lòng lại nhịn không được bật cười, thầm nói hai người này thật trẻ con. Nhưng dẫu sao cũng là tân hôn của người trẻ tuổi, tình cảm đang mặn nồng tốt đẹp. Lời nói không nhiều nhưng giơ tay nhấc chân, thậm chí là một ánh mắt nhỏ bé cũng có thể thấy được sự khác biệt với người khác.

Sau khi chào hỏi đơn giản, Trình Uyên bảo Tĩnh Hảo về với mẫu thân Lư thị trước, để ông trò chuyện với nữ nhi và con rể.

Trình Uyên rời xa triều đình nhiều năm, đương nhiên sẽ không thương nghị chuyện triều chính với bọn họ. Đa phần đề tài của họ đều xoay quanh thư viện, triển khai phương diện dạy học. --

Lôi thị lặng lẽ kéo DIỆC NHIÊN vào phòng mình, nhẹ giọng hỏi: “DIỆC NHIÊN, đã có động tĩnh gì chưa?”

“Hả?” Trình Diệc Nhiên khó hiểu, nàng ngắm nhìn lược ngà voi trên bàn trang điểm của mẫu thân, “Động tĩnh gì ạ?”

“Đại hôn của các con cũng đã nửa năm rồi đúng không?” Lôi thị nói, “Lúc này đã gần tháng tám, chưa có tin vui gì sao?” Bà vừa nói tầm mắt vừa dừng lại trên bụng DIỆC NHIÊN, chớp mắt một cái rồi lại rời đi.

Trình Diệc Nhiên ngẩn ra, tiếp theo bừng tỉnh, nàng có chút dở khóc dở cười: “Mẫu thân – mười chín tháng ba tụi con thành thân, hiện tại cuối tháng bảy, tính toán đâu ra đấy cũng mới bốn tháng, đâu ra nửa năm? Người cũng khoa trương quá rồi.”

“Bốn tháng cũng không ngắn.” Lôi thị nhẹ nhàng nắm tay nữ nhi, “Năm thứ hai ta gả cho phụ thân con đã sinh ra con và tam ca.” Bà hít sâu một hơi: “DIỆC NHIÊN, tuổi con còn nhỏ, lời này có lẽ không thích nghe. Nhưng, con nối dõi là chuyện đại sự, đặc biệt là hoàng gia. Hiện tại tình cảm hai đứa đang hòa thuận, ở giữa không có người thứ ba, con nên sớm sinh con nối dõi…”

Trình Diệc Nhiên hiểu ý mẫu thân, nàng nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, những gì người nói con đều hiểu, năm nay con mới mười tám, không vội. Mẫu thân yên tâm đi, người sẽ có cháu ngoại mà.”

Tình cảm của nàng và Tô Lăng rất tốt, thân thể cũng đều khỏe mạnh, nếu không cố tình tránh thai thì sớm muộn gì cũng có em bé.

Trình Diệc Nhiên dựa vào lòng mẫu thân, nói tiếp: “Con biết mẫu thân thương con, lo cho con. Đợi đến khi có tin tốt, nhất định sẽ nói với người đầu tiên.”

Lôi thị yên lặng, thầm nói qua vài ngày nữa có thể đến chùa Minh Hà lạy Phật. DIỆC NHIÊN sớm sinh hạ con nối dõi, bà cũng có thể yên tâm hơn một chút.

- -

Trình Diệc Nhiên không thật sự để tâm đến những lời của mẫu thân, việc sinh con nối dõi nàng cũng không cảm thấy cấp thiết mà quan tâm đến mức độ hoàn thành chính tuyến hơn.

Ngược lại buổi tối lúc ở tẩm cung, sau khi an tĩnh lại, Tô Lăng đột nhiên hỏi một câu: “DIỆC NHIÊN, nàng nói xem con của chúng ta sẽ giống ai?”

Trình Diệc Nhiên buồn ngủ vô cùng, gần như không nhấc nổi ngón tay, cũng không có sức nói chuyện, ngay cả tắm gội cũng đều là Tô Lăng ôm đi.

Tô Lăng không mong đợi nàng trả lời, chỉ ghé vào hôn lên trán nàng: “Giống ai cũng tốt, ngủ đi.”

Trong lúc Trình Diệc Nhiên mơ mơ màng màng còn có thể nghĩ đến: “Có lẽ nữ nhi giống cha, nhi tử giống mẹ…”

Mỗi ngày cứ thế trôi đi, Sùng Văn Quán vẫn tiến hành dạy học bình thường, nhân số nữ học trò thư viện Sùng Đức đã vượt qua hai mươi người, mức độ tiếp thu của mọi người đối với việc nữ tử học tập tựa hồ cao hơn một ít so với lúc trước.

Rất nhanh đã đến cuối năm.

Trước đây mỗi năm Trình Diệc Nhiên đều ở thư viện Sùng Đức đón Tết cùng phụ mẫu, năm nay vẫn là năm đầu tiên ăn Tết ở nơi khác.

Đêm giao thừa hôm đó, Trình Diệc Nhiên tự mình cắt hoa giấy dán lên cửa sổ, nói với Tô Lăng: “Ta vẫn nhớ, năm ấy chàng đã lấy một tấm hoa giấy của ta, còn nhớ hay không?”

Tô Lăng chợt nghĩ lại, đã nhớ đến chuyện cũ. Thế nhưng cậu lại cố ý nhíu mày: “Năm nào cơ? Cái gì mà hoa giấy dán?”

“Bốn năm trước, cũng là ngày giao thừa, cũng chính thời điểm này. Ở cửa thư viện, chàng ở trong xe ngựa.” Trình Diệc Nhiên hơi nghiêng đầu, “Song hỉ, giấy cắt chính là hình song hỉ.”

Ánh mắt nàng sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Tô Lăng. Đối với trí nhớ của mình, nàng chưa bao giờ hoài nghi.

Tô Lăng khẽ cười: “Quả thật có chuyện như vậy, có điều đó là nàng đã cho ta.”

“Không không không…” Trình Diệc Nhiên xua xua tay, “Nếu chàng không muốn trả lại cho ta, vậy cũng không sao. Dù sao của chàng chính là của ta, của ta chính là của chàng…”

Ánh mắt Tô Lăng chợt lóe, cậu thích câu nói này của nàng không nói nên lời.

“Ta muốn nói, thời gian còn sớm, chàng nói xem có phải chúng ta còn kịp trở về thư viện một chuyến không?” Trình Diệc Nhiên cười hì hì, đi đến ôm lấy Tô Lăng, cố ý làm nũng, “Được không? Ta nhớ phụ mẫu.”

Nàng đã mở miệng, Tô Lăng đương nhiên đồng ý. Cậu gật đầu: “Được.”

Tô Lăng không có duyên với cha mẹ nhưng cậu thích nàng có cha mẹ yêu thương.

Bọn họ vội vàng đi một chuyến đến thư viện Sùng Đức nhưng không ở lại lâu. Thế nhưng có thể ăn Tết trước cùng phụ mẫu, cùng nhau gặp mặt trò chuyện, Trình Diệc Nhiên rất vui mừng. Trên đường hồi cung, nàng còn không ngừng mà cùng Tô Lăng nói đến đủ kiểu ăn Tết ở thư viện trước đây.

Tô Lăng chỉ mỉm cười nhìn nàng, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.

Xe ngựa chạy vun vút trên đường.

Trình Diệc Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến, nàng bắt lấy tay Tô Lăng, thấp giọng mà chân thành tha thiết: “Về sau chúng ta cùng nhau ăn Tết, Tô Lăng, chúng ta cùng nhau.”

Mẹ đẻ Tô Lăng mất sớm, quan hệ với phụ thân lại như vậy, nghĩ đến trước đây đón Tết đều lẻ loi một mình. Nhưng mà không sao, về sau đã có nàng.

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Tô Lăng cảm động, trong mắt đều phát ra ý cười, cậu rũ mắt: “Được, chúng ta cùng nhau đón Tết.”

Kỳ thật ăn Tết như thế nào đối với Tô Lăng không quan trọng, thế nhưng lời nói này của nàng vẫn làm cậu cảm thấy rất ấm áp.

Cậu duỗi tay ôm Trình Diệc Nhiên vào lòng.

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đón giao thừa ăn Tết, dĩ nhiên sau này còn có rất nhiều thứ nữa.

- -

Sau khi ăn Tết, Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên đều bận rộn. Tô Lăng phải xử lý triều chính, Trình Diệc Nhiên ngoại trừ dạy dỗ 28 học trò ra còn phải mang theo người tiếp tục biên tập kiểm tra tài liệu sách vở.

Trình Diệc Nhiên gần đây có tâm tư nhỏ, nàng có ý triệu tập người biên soạn ra một bộ tài liệu giảng dạy thực tế.

Đáng tiếc, mùa xuân vừa mới bắt đầu, lại có đại sự.

Đầu tiên là có triều thần lại lần nữa kiến nghị Hoàng đế đang còn trẻ tuổi nên làm phong phú hậu cung.

- - Dù sao cũng có vết xe đổ của Thái thượng hoàng. Thái thượng hoàng độc sủng Diêu thị, con nối dõi thưa thớt, gây bất lợi cho giang sơn xã tắc. Kim thượng cũng không thể lại như vậy.

Nhưng Tô Lăng vốn không thèm để ý.

Nực cười, giữa cậu và DIỆC NHIÊN còn có chỗ cho người khác chen chân? Còn nói gì mà kéo dài con nối dõi, bọn họ cũng không phải không sinh.

Loại kiến nghị này không nhiều người lắm, Tô Lăng hoàn toàn không để ý.

Tiến vào tháng hai, kỳ thi đồng sinh các nơi chính thức bắt đầu.

Lúc này lại xuất hiện thêm một đại sự nữa.

Một nữ tử đến từ Tuy Dương tên là Liên Quyên, báo danh tham gia thi đồng sinh bị ngăn lại.

Liên Quyên không phục, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tiểu nữ đã xem qua quy tắc triều đình, không thấy có chỗ nào viết không cho nữ tử tham gia khoa khảo, hơn nữa, ta cũng tiến cử năm người, bốn người cùng làng, một lão gia tú tài, có chỗ nào không đúng…”

Đúng là theo quy tắc không ngăn cấm nữ tử thi khoa cử, những cũng không có tiền lệ… Không đúng, có tiền lệ. Đây là lý do thoái thác, lý do này không khác mấy với Thái thượng hoàng trong truyền thuyết ở Dao Quang điện chứng minh Trình Hoàng hậu đã vượt qua kỳ thi Bác Học Hoành Từ.

Chủ khảo chính của Tuy Dương chính là huyện lệnh Tuy Dương, hắn không dám sơ suất, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, vội vàng báo cáo. Từng tầng từng lớp, vậy mà lại báo cáo đến trước mặt Tô Lăng.

Sau khi Tô Lăng xem quét qua tấu chương, trầm giọng nói: “Chuẩn, để nàng thi.”

Cậu vừa dứt lời, Lý thị lang liền bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, chuyện này không ổn. Xưa nay vật phân âm dương, người phân nam nữ. Nam tử tề gia cai trị thái bình thiên hạ, nữ tử giúp chồng dạy con, quản lý nội vụ. Đây là Thiên Đạo, cũng là Nhân Đạo. Khoa cử khảo thí là để tuyển nhân tài cho triều đình, đây là chuyện của nam tử, nếu để nữ nhân tham gia, thế chẳng phải gây rối loạn nội bộ sao? Đây là Liên thị càn rỡ, Hoàng thượng nên trị tội nàng ta mà không phải dung túng cho nàng ta tham gia khảo thí. “

Lý thị lang vừa nói xong, lập tức có người phụ hoạ.

Đỗ Duật khẽ cười một tiếng, đi lên chắp tay thi lễ với Hoàng đế, chậm rãi nói: “Lý đại nhân, bản quan không rõ. Chuyện lộn xộn ngài vừa nói, từ đâu mà có? Ngày xưa Thái thượng hoàng từng nói, chỉ cần có ý chí học tập, nữ nhân cũng có thể làm quan. Lý đại nhân đã quên rồi sao? Trong triều đình hiện tại đã có mấy nữ học sĩ, như vậy cũng không gây rối loạn nội bộ.”

Cậu ta nói lời này kéo theo một số người tán thành, chẳng qua cũng chỉ là số ít.

Chu Thái phó tán thành việc nữ tử đi học, nhưng đối với việc nữ tử tham gia khoa cử, ông lại chưa bao giờ nghĩ đến. Thái thượng hoàng khen Trình Hoàng hậu là sĩ tử của Đại Chu, cũng phong nàng trở thành Giáo thư lang của Sùng Văn Quán, đó là do nàng nhanh trí giải đáp nan đề của sứ thần Hồ Chử. Chuyện đặc biệt được xử lý đặc biệt. Chẳng lẽ sau này thật sự để nữ tử tham gia khoa cử?

Có điều ông vẫn rất đồng tình với Đỗ Duật, tuy không đồng ý với quan điểm của Đỗ Duật nhưng cũng khẽ cắn môi lựa chọn đồng ý. Ông trầm giọng nói: “Nếu luật pháp vẫn không có quy định nữ tử không được tham gia khoa khảo, Hoàng thượng lại miệng vàng lời ngọc đồng ý, vậy cứ để nàng thi. Có thể thi đỗ là bản lĩnh của nàng, nếu thi rớt, cũng không trách được người khác.”

Uy lực của Chu Thái phó trong triều rất cao, thấy ông không phản đối cũng không ai nói gì.

- -- Đương nhiên, ý kiến của bọn họ cũng không có tác dụng với quyết định đưa ra. Tô Lăng đã đồng ý, Lý thị lang bọn họ phản đối cũng vô dụng.

Đợi đến khi tin tức Hoàng đế đồng ý cho Liên Quyên khảo thí truyền tới Tuy Dương đã là đầu tháng ba. Kỳ thi đồng sinh ở huyện đã kết thúc.

Huyện lệnh Tuy Dương luôn do dự mãi, quyết định là trường hợp đặc biệt, đổi đề thi, để Liên Quyên tham gia khảo thí. – Hắn cũng suy xét qua, có cần cố ý đưa ra đề tài khó chút hay không, để có cớ đánh rớt Liên Quyên. Nhưng lại nghĩ việc này đã kinh động đến Hoàng thượng, hắn cần phải thật cẩn thận, không thể làm động tác nhỏ ở giữa. Lỡ bị phát hiện cũng không phải chuyện đùa.

Các câu hỏi đưa ra cho Liên Quyên đã được một số quan lại lão gia cùng nhau thương định, mấy người kiểm tra đi kiểm tra lại, đưa ra độ khó vừa phải.

Liên Quyên kia có lẽ cũng có chút bản lĩnh, giải đáp cũng không tồi.

Sau khi những quan lão gia thương lượng xong, nhất trí quyết định thông qua.

Vì thế, kỳ thi đồng sinh năm nay có một nữ tử tham gia, cũng thông qua kỳ thi huyện, bắt đầu chuẩn bị tháng tư thi phân phủ.

Tuy Dương có một nữ tử tham gia kỳ thi đồng sinh, tin tức này rất nhanh đã được truyền đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play