Nữ quan Tư lễ cùng với các cung nhân đã lui ra hết, trong tẩm cung chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không phải hai người chưa từng ở riêng với nhau, nhưng lúc này đây không giống với trước kia. Khắp nơi đều là màu đỏ rực, cặp nến long phượng to như bắp tay trẻ con đang rực cháy… Tất cả đều nhắc nhở nàng, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của họ.

Vừa nghĩ đến động phòng hoa chúc, tự nhiên lại nhớ đến quyển sách mà mẫu thân đưa cho đêm qua. Tâm trạng Trình Diệc Nhiên xoay chuyển rất nhanh, hai má càng lúc càng đỏ rực. Nàng lấy lại bình tĩnh: “Tô Lăng…”

“Hửm?” Tô Lăng thoạt nhìn trông có vẻ trấn định hơn nhiều. Cậu mỉm cười, chậm rãi vươn tay về phía nàng.

Trình Diệc Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều lắm, liền đặt tay lên tay Tô Lăng. Tay cậu nóng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng. Trong lòng nàng khẽ động, nháy mắt hiểu rõ. À, thì ra Tô Lăng cũng không bình tĩnh như ngoài mặt thể hiện.

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều, ngược lại nắm tay cậu, khẽ mỉm cười.

“DIỆC NHIÊN, chúng ta đã thành thân rồi.” Âm thanh Tô Lăng trầm thấp, nắm lấy tay nàng, chậm rãi đi về phía chiếc giường đang treo tấm rèm trăm tử ngàn tôn.

Tim Trình Diệc Nhiên đập bình bịch, muốn tránh thoát khỏi tay Tô Lăng lại cảm thấy trên tay vô lực, thuận theo lực đạo của cậu, cùng cậu ngồi tại mép giường.

Hai người vai kề vai, cũng không biết tiếng trái tim ai đang đập, thình thịch, thình thịch.

Trình Diệc Nhiên cúi đầu, hình ảnh trên quyển sách xem đêm qua giờ phút này không chịu được khống chế mà không ngừng hiện lên trong đầu.

Bỗng nhiên một bàn tay hơi lạnh xoa gương mặt nàng.

Trình Diệc Nhiên càng thêm khẩn trương, đầu óc quay cuồng, suýt chút nữa buột miệng nói: “Tô Lăng, ta cảm thấy, chúng ta nên đi tắm trước.”

Nàng quay đầu nhìn thẳng vào Tô Lăng, biểu tình nghiêm túc mà lại đoan trang.

Tô Lăng khẽ giật mình, sau đó cười khẽ, cũng gật đầu phụ họa theo: “Ta cảm thấy nàng nói rất đúng. Vậy nàng có muốn tháo trang sức xuống bây giờ không?”

Dáng vẻ Tô Lăng nói chuyện lúc này chẳng khác với ngày thường, Trình Diệc Nhiên nói chuyện với cậu, cảm giác khẩn trương đã giảm đi không ít. Nàng gật đầu, liền nói: “Được, được.”

Nàng đứng dậy định đi về phía chiếc gương, lại bị Tô Lăng đè lại.

Cậu trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, ta giúp nàng.”

Trình Diệc Nhiên “ừm” một tiếng, lặng lẽ đứng thẳng lưng.

Tô Lăng rũ mắt, nhìn cô nương ngoan ngoãn không nhúc nhích mặc cậu tháo trang sức của nàng, lòng cậu nóng như lửa đốt, động tác trên tay bất giác nhanh hơn.

Hôm nay nàng búi tóc, từ góc độ này, cậu có thể thấy rõ phần cổ trắng nõn tinh tế của nàng.

Tô Lăng hít sâu một hơi, sau đó tháo khuyên tai trên vành tai nàng xuống. DIỆC NHIÊN không xỏ lỗ tai, khuyên tai hôm nay dùng chính là được đặc chế để đeo lên.

Sau khi tháo khuyên tai xuống, vành tai nàng mơ hồ có chút đỏ lên.

Tô Lăng nhịn không được đưa tay lên nhẹ nhàng xoa.

Động tác của cậu rất nhẹ, Trình Diệc Nhiên cảm thấy nhột, không nhịn được cười khẽ tránh đi.

Trong lòng Tô Lăng có chút mê hoặc, lại có chút mong chờ, cậu cúi đầu, chợt ngậm lấy vành tai nàng…

Cảm giác nóng ẩm trên vành tai, hơi thở ấm áp thấp thoáng trên cổ…

Cảm giác tê dại chạy dọc từ tai thẳng đến tim, rất nhanh đã lan đến toàn thân. Thân thể Trình Diệc Nhiên không khỏi mềm nhũn, nàng thấp giọng nói: “Tắm, đi tắm…”

Đang nói nàng còn dùng tay khẽ đẩy đầu Tô Lăng.

Đẩy không được.

“Tô Lăng, tắm thôi!” Trình Diệc Nhiên cao giọng, hơi nghiêng đầu về một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Tô Lăng thấp giọng “Ừ” một tiếng, chợt im lặng. Cậu chậm rãi ngồi dậy, cong cong khóe môi: “Cùng nhau tắm?”

“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu được, má nàng càng lúc càng đỏ, cố gắng giữ vững vẻ đoan trang, làm động tác “mời”: “Chàng trước, chàng trước đi.”

Sắc mặt Tô Lăng không đổi, ánh mắt càng thêm sâu thẳm: “Được.”

Cung điện này có dòng suối tự nhiên, tắm gội thật sự rất thuận tiện.

Trình Diệc Nhiên ngồi ở mép giường, tâm trạng bất an khẩn trương nhưng lại thấp thoáng có tia mong chờ. Nàng chậm rãi hít thở, điều chỉnh hô hấp, rồi lại thành thật lựa chọn một bài trong [Kinh Thi], lặng lẽ ngâm nga, muốn giảm bớt căng thẳng.

Nàng mới vừa cảm thấy có chút thả lỏng đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

Mái tóc Tô Lăng ẩm ướt, còn chưa lau khô đã đi đến. Giọt nước theo cổ chảy vào trong cổ áo ngủ màu đỏ.

Trình Diệc Nhiên liếc mắt một cái, tùy tay lấy một cái khăn, ném cho Tô Lăng: “Mau lau khô tóc chút đi, ta đi tắm.”

Đợi sau khi nàng thu dọn xong, quay trở lại, liền thấy Tô Lăng đang dựa vào đầu giường nghiêm túc đọc sách gì đó.

Có lẽ là nghe được tiếng bước chân nàng, Tô Lăng ngẩng đầu, vẫy tay với nàng một cái: “DIỆC NHIÊN, cô phụ cho ta một quyển sách, có muốn đến xem không?”

Do dự một hồi, cuối cùng vẫn do tò mò chiếm thế thượng phong. Trình Diệc Nhiên nghe lời đi đến: “Sách gì vậy?”

Mới vừa đi đến mép giường, Tô Lăng liền vươn tay nhẹ nhàng túm lấy nàng, trực tiếp ôm vào trong ngực.

Y phục hai người đang mặc đều chỉ là áo ngủ, ngay lập tức nàng liền cảm giác được vòng n.g.ự.c nóng bỏng của Tô Lăng. Trình Diệc Nhiên hơi điều chỉnh tư thế, nhẹ giọng hỏi: “Là sách gì thế?”

Trước đây nàng chỉ tự mình nghiêm túc tìm hiểu học tập, lại không nghĩ Tô Lăng chăm chỉ hơn so với mình, ngay ngày đại hôn cũng không quên mang theo sách để đọc.

Nhưng sau khi đảo mắt qua, nàng chỉ thấy mi tâm nhảy dựng lên.

Quả nhiên giáo dục giới tính trước hôn nhân đều là bất chợt gấp gáp, ngày hôm qua mẫu thân đưa cho nàng một quyển sách, Dương Lăng Hầu cũng đưa cho Tô Lăng một quyển giống như vậy?

Tô Lăng biết nàng da mặt mỏng hay thẹn thùng, thấy nàng sắc mặt đỏ bừng, không chỉ là xấu hổ. Cậu cười một tiếng, cũng không muốn đùa giỡn quá mức, đóng quyển sách lại, đặt tay xuống gối, hôn một cái lên gương mặt nàng, nói nhỏ: “Chúng ta không xem nữa, trước tiên nên làm chuyện khác đi.”

Trình Diệc Nhiên không cần nghĩ cũng biết, chuyện khác mà cậu đang nói đến là chuyện gì. Nàng nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, quay qua hôn cậu: “Tô Lăng, ta thật sự rất thích chàng.”

Tô Lăng hơi giật mình, khẽ cười: “Ta cũng vậy.” Hắn thích lời tỏ tình không chút nao núng của nàng.

“Tô Lăng, ta thật sự rất thích chàng.” Giọng Trình Diệc Nhiên nhỏ nhẹ nhưng lại trịnh trọng nhấn mạnh.

Tô Lăng hôn lên trán của nàng: “DIỆC NHIÊN, ta cũng vậy.”

Môi Tô Lăng di chuyển, hôn lên hàng mi, đôi mắt, chóp mũi, đôi môi, chiếc cằm nhỏ tinh xảo rồi đến xương quai xanh thanh tú của nàng…

Áo ngủ màu đỏ bất tri bất giác được kéo ra, tấm rèm trăm tử ngàn tôn chậm rãi rớt xuống, che lấp đi hình ảnh trên giường.

Cách đó không xa, cặp nến long phượng cũng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ ấm áp…

Sáng sớm hôm sau, khi Trình Diệc Nhiên tỉnh lại, còn đang gối đầu trên cánh tay Tô Lăng. Nàng mới vừa mở mắt, liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của cậu.

Trí nhớ nàng rất tốt, không khỏi nhớ lại một số hình ảnh hôm qua, ánh mắt nàng khẽ đổi, né tránh tầm mắt kia, lại nhìn thấy trên cổ Tô Lăng một vết cào đỏ khó thấy. Ánh mắt nàng lóe lên, lại rời tầm mắt đi chỗ khác.

“Tỉnh rồi?” Âm thanh Tô Lăng hơi khàn, không giống với lúc bình thường.

Ánh mắt cậu cực kỳ mềm mại. Rất lâu trước đây, cậu đã hy vọng sớm mai vừa mở mắt, người đầu tiên mình thấy chính là nàng. Bọn họ quen biết nhau năm năm, điều cậu mong chờ rốt cuộc đã trở thành sự thật.

Bọn họ là người thân thiết nhất trên đời này.

Đêm qua nàng mệt đến thiếp đi, cậu thì vẫn tinh thần phấn chấn, chỉ sợ ở giáo trường giương cung b.ắ.n tên chạy vài dặm cũng không thành vấn đề. Tô Lăng ôm nàng đi tắm rửa, để nàng nghỉ ngơi trong lòng mình.

Mùi hương của nàng thật ngọt ngào, ngủ cũng thực ngoan ngoãn, gối đầu lên cánh tay cậu, nằm trong lồng n.g.ự.c cậu, giống hệt cảnh tượng mà trước đây Tô Lăng đã tưởng tượng qua vô số lần.

Khi trong lòng Tô Lăng tràn đầy mãn nguyện, trái tim cũng ngập tràn hạnh phúc, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“A, tỉnh rồi.” Trình Diệc Nhiên hơi hắng giọng, khẽ nhúc nhích thân thể, gối đầu lên gối thêDiệc Nhiênyên ương hí thủy. Nàng nhớ đến một chuyện, vội vàng lo lắng hỏi: “Đêm qua chàng vẫn ổn chứ?”

“Cái gì?” Tô Lăng ngẩn ra, biểu tình cổ quái, “Ý nàng là gì?”

Người đêm qua không ổn không phải là nàng sao? Về sau không phải nàng luôn nói: “Dừng, dừng lại, đi ngủ, đi ngủ thôi” sao? Tô Lăng cậu có thể có chỗ nào không ổn? Chẳng lẽ là nàng muốn nói…

Hai mắt Tô Lăng híp lại, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: “Ta cảm thấy chúng ta có thể lại…”

Vẻ mặt Trình Diệc Nhiên nghiêm túc: “Không phải chàng nói lúc ngủ cần phải có một chiếc đèn ở mép giường sao?”

“Hả?” Tô Lăng sửng sốt, không ngờ nàng vậy mà lại nói đến vấn đề này.

Trình Diệc Nhiên tiếp tục nói: “Hôm qua ở mép giường không có đèn, ta cũng quên mất.” Nàng nghĩ đến: “A, đúng rồi, bên kia có cặp nến long phượng… Không phải tối qua chàng một đêm không ngủ đó chứ?”

Nàng nhớ rõ thói quen này của Tô Lăng, lúc ngủ trên giường cần có một chiếc đèn.

Tô Lăng nhìn chằm chằm Trình Diệc Nhiên trong chốc lát: “Không, ngủ rất ngon, tinh thần rất phấn chấn.”

“Vậy là tốt rồi.” Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái, yên tâm.

Hai người nếu đã tỉnh cũng không thể nào tiếp tục nằm trên giường. Tuy nói trong cung không ai bắt họ theo quy củ nhưng cũng phải tự giác.

Kế hoạch một ngày nằm ở buổi sáng.

Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng, thương lượng: “Chúng ta rời giường nhé?”

Ngay cả những việc nhỏ này nàng cũng trưng cầu ý kiến cậu, nhu tình trong lòng Tô Lăng càng thêm sâu đậm. Cậu gật đầu, tách mái tóc vướng víu của hai người ra, nhẹ giọng nói: “Được.”

“Ta nghe nói, Hoàng thượng rời giường đều có cung nữ thái giám hầu hạ thay quần áo, ta không thích.” Trình Diệc Nhiên sửa sang chính mình, vừa nói: “Ta có thể để chàng tự mình thay quần áo được không?”

Nàng quay lại nhìn thấy Tô Lăng đang tự mặc y phục.

“Nàng nói đi?” Động tác trên tay Tô Lăng không ngừng, “Trước đây chúng ta ở thư viện, không phải đều tự mặc sao?” Cậu nghĩ nghĩ, khẽ cười: “Nếu ta nói không thể, có phải DIỆC NHIÊN muốn đích thân giúp ta thay quần áo hay không?” Trình Diệc Nhiên trừng mắt liếc Tô Lăng một cái, hầu như buột miệng nói: “Chàng ảo tưởng.”

Ánh mắt này của nàng thật mềm mại, không có tí lực uy h.i.ế.p nào, ngược lại mơ hồ có chút phong tình hiếm thấy.

Trong lòng Tô Lăng rung động, chậm rãi nói: “Là ảo tưởng đẹp.”

Cậu ảo tưởng đến là nàng, trong mắt cậu, nàng đương nhiên vô cùng đẹp.

Sau khi hai người sửa soạn xong, Tô Lăng nhẹ nhàng kéo chiếc chuông được buộc dây xanh bên cạnh giường. Trong chốc lát liền có cung nhân bưng chậu rửa mặt, khăn lau mặt nối đuôi nhau đi vào.

Khi Trình Diệc Nhiên ngồi trước gương trang điểm, cung nhân đều đã lui ra ngoài hết. Tô Lăng đứng phía sau nàng, mỉm cười xem nàng vẽ mày.

Trình Diệc Nhiên đang cầm bút vẽ, nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trong gương thì có chút buồn cười. Nàng đặt bút xuống, nhẹ giọng nói: “Chàng nhìn gì? Chẳng lẽ chàng muốn vẽ giúp ta?”

Bất ngờ trước đề nghị này, Tô Lăng ngẩn người chớp mắt một cái, thế nhưng dáng vẻ nóng lòng muốn thử: “Có thể sao?”

Trông thấy ánh mắt lập tức phát sáng, Trình Diệc Nhiên nhịn không được cười, đưa bút về phía cậu: “Có thể mà, đương nhiên có thể. Ta cũng muốn xem một chút, kỹ thuật vẽ chân mày của chàng thế nào.”

“Hừm.” Tô Lăng cầm bút vẽ, suy nghĩ một chút, hồi tưởng dáng mày lúc DIỆC NHIÊN còn giả nam trang, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, kỹ thuật của ta hẳn là tốt hơn so với nàng một chút.”

“Hả?” Trình Diệc Nhiên sửng sốt, tiện đà dựa bàn cười to: “Chàng có xấu hổ hay không thế? Còn nói vẽ đẹp hơn ta. Vậy được, chàng giúp ta vẽ một chút, chàng đáp ứng ta một điều nữa.”

Tô Lăng nhướng mày: “Nào có đạo lý như vậy? Ta vẽ chân mày cho nàng, lại đáp ứng cho nàng một chuyện?”

Trình Diệc Nhiên thầm nghĩ quả thực không thỏa đáng, thế nhưng nàng cũng không thoái nhượng, cười nói: “Nếu chàng không chịu, vậy để ta tự vẽ.”

Hai người vừa mới kết hôn, Tô Lăng lại quen cưng chiều nàng, liền nói: “Ta đồng ý là được.”

“Chàng thật sự đồng ý?” Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Lăng, trong mắt tràn ngập ý cười.

“Đừng nói là một chuyện, dù là một ngàn chuyện, một vạn chuyện, cũng đều đồng ý.” Vẻ mặt Tô Lăng nhàn nhạt, chậm rãi cúi xuống, cầm bút kẻ mày đến gần nàng.

Trình Diệc Nhiên trợn mắt nói: “Một ngàn một vạn chuyện gì chứ? Ta chỉ cần chàng làm một chuyện, chàng là nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể nói mà không giữ lời. Ta là người có trí nhớ tốt, nếu chàng nuốt lời, ta không chịu đâu.”

Tô Lăng khẽ cười, thầm nói, nàng nhấn mạnh nam tử hán đại trượng phu mà không phải cửu ngũ chí tôn miệng vàng lời ngọc. Có thể thấy được trong lòng nàng, chung quy cậu vẫn là Tô Lăng nhiều hơn. Nàng có thể khiến cậu làm gì? Có lẽ là vấn đề địa vị của người phụ nữ mà nàng đã nhấn mạnh trước đó. Có lẽ là cả đời chỉ cần bảo vệ một người là nàng. Mặc kệ chuyện gì, cậu đều có thể làm được.

Vì thế Tô Lăng gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Nàng yên tâm, ta đã đồng ý rồi.”

Lần đầu tiên Tô Lăng dùng bút kẻ mày nên chỉ nhẹ nhàng vẽ hai đường trên lông mày nàng rồi dừng lại.

Theo cậu thấy, vốn dĩ dáng mày nàng đã rất hoàn mỹ rồi. Nếu phải vẽ dáng mày như lúc nàng cải nam trang, ngược lại không đẹp.

Lúc Tô Lăng vẽ mày, Trình Diệc Nhiên nhắm nghiền hai mắt. Đợi cậu nói một tiếng “Xong rồi”, nàng mới mở mắt ra, nhìn chính mình trong gương. Một lát sau, vẻ mặt nàng hồ nghi nhìn Tô Lăng: “Chàng quả thực vẽ mày cho ta rồi?”

Trả lời nàng là dáng vẻ nghiêm túc của Tô Lăng: “Đúng vậy, vẽ xong rồi.”

“Được rồi.” Trình Diệc Nhiên cũng không bận tâm đến vấn đề này, nàng đứng dậy, nhìn Tô Lăng cười tủm tỉm, “Chàng mới vừa đáp ứng ta một chuyện…”

“…” Không biết vì cái gì, trong lòng Tô Lăng sinh ra một dự cảm xấu, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy.”

Ánh mắt Trình Diệc Nhiên ý cười càng đậm: “Tô Lăng, ta hóa trang cho chàng nhé!” Ánh mắt nàng đảo qua son phấn và bút kẻ mày trên bàn: “Trước đây ta còn nằm mơ thấy…”

“Mơ thấy cái gì?” Tô Lăng liền thu lại ý cười.

Cậu không nghe lầm đó chứ? Chuyện nàng muốn cậu hứa là đồng ý cho nàng hóa trang cho cậu?

Trong đầu Tô Lăng lập tức hiện ra hình ảnh lão thái giám mặt đầy son phấn õng ẹo tạo dáng, sắc mặt âm trầm, thật quyết đoán nói: “Không được.”

“Nhưng chàng đã đáp ứng với ta…”

“Vậy cũng không được.” Tô Lăng không chút do dự từ chối, “Nàng cũng không nói trước là chuyện gì.”

“Là ai nói, đừng nói một chuyện, dù là một ngàn chuyện, một vạn chuyện cũng sẽ đáp ứng?” Trình Diệc Nhiên liếc hắn một cái, “Nói chuyện không giữ lời. Có thấy xấu hổ không?”

Tô Lăng chậm rãi thở ra một hơi: “Cũng không phải không thể, nhưng mà thời gian do ta định, hơn nữa, nàng còn phải đáp ứng ta…”

“Được, chàng nói đi. Đáng ứng chuyện gì?”

Tô Lăng nhướng mày cười, ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu.

Trình Diệc Nhiên rất nhanh liền thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng đ.ấ.m hắn một cái: “Thôi đi, chàng, chàng thật là…”

Không đứng đắn.

- -

Hai người nói nói cười cười, thẳng đến khi cung nhân nội giám đem đồ ăn lại đây, bọn họ mới an tĩnh trở lại, cùng nhau dùng bữa.

Sau khi dùng đồ ăn sáng xong, Tô Lăng dẫn nàng đi tế bái mẹ đẻ Tô thị.

Sau khi Tô Lăng kế vị đã truy phong mẫu thân làm Thái hậu. Sau khi mất cũng xem như có mặt mũi, đáng tiếc lúc sinh thời lại quá mức thê thảm.

Trình Diệc Nhiên theo Tô Lăng dâng hương cho Tô thị, nói thầm trong lòng: “Con nên gọi người một tiếng bà bà, hy vọng người có thể phù hộ Tô Lăng bình an khỏe mạnh, phù hộ cho dân chúng trong thiên hạ đều có thể có một cuộc sống tốt đẹp, phù hộ cho con và Tô Lăng có thể thuận thuận lợi lợi, sớm giải trừ trói định của hệ thống…”

Suy nghĩ lại, chuyện nàng cầu nguyện quá nhiều, một nén nhang chỉ sợ không đủ.

Tô Lăng bỗng nhiên nói: “Chúng ta phải đến gặp Thái thượng hoàng một lần.”

Khi nói lời này, thần sắc cậu ngưng trọng.

Trình Diệc Nhiên thầm nghĩ, theo lý mà nói, đúng thật là nên bái kiến một lát. Nhưng mà bệnh điên điên của Thái thượng hoàng không phải nghiêm trọng sao? Hơn nữa trước đây Thái thượng hoàng còn muốn g.i.ế.c Tô Lăng…

Nghĩ đến những chuyện này, lòng nàng đột nhiên căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Tô Lăng, nhẹ giọng hỏi: “Không ngại sao?”

Tô Lăng cười cười: “Không ngại, nàng yên tâm, nhìn một chút rồi đi, không tiện ở lâu.”

Cậu đã nói như vậy rồi, Trình Diệc Nhiên tự nhiên cũng buông bỏ lo lắng.

- -

Thái thượng hoàng vẫn ở Tây Uyển tĩnh dưỡng, bởi vì lý do thân thể, không ít quan chức trong cung điện có quyền lực đã theo dõi ông.

Ngày đại hôn của Hoàng đế hôm qua, trong cung náo nhiệt, Tây Uyển bên này cũng được vẽ đỏ treo xanh, trang trí đổi mới hoàn toàn.

Thái thượng hoàng mơ hồ đều nghe thấy, ông ta uống thuốc nên đã an tĩnh đi một chút, thời điểm thanh tỉnh còn hỏi cung nhân: “Bên ngoài sao lại ồn ào nhốn nháo như vậy?”

Nhiều lúc ông ta hồ đồ cũng không biết chính mình đã không phải Hoàng đế mà là Thái thượng hoàng.

Cung nhân cũng không dám nói thật, sợ ông ta lại phát điên đánh người khác: “Là hát tuồng đó ạ.”

Thái thượng hoàng “Ồ” một tiếng, do tác dụng của thuốc, ông ta lại ngủ thiếp đi.

Hôm nay không rõ vì lý do gì, Thái thượng hoàng tỉnh dậy liền phát bệnh, không ngừng kêu: “Thù Nhi, Thù Nhi…”

Đúng lúc có cung nhân báo: “Hoàng thượng, Hoàng hậu giá lâm.”

Tinh thần Thái thượng hoàng chấn động, hai mắt vẩn đục nháy mắt phát sáng: “Mau, mau, Thù Nhi đến, là Thù Nhi! Thù Nhi vẫn còn sống, là Thù Nhi!”

Ông ta cười ha ha.

Nhưng mà, theo sau vào đến cũng không phải Thù Nhi.

Là Tiêu Cẩn cùng với nữ nhân có gương mặt khá quen mắt.

Tiêu Cẩn?

“Thù Nhi đâu?” Thái thượng hoàng nhíu mày.

Trình Diệc Nhiên đứng sau Tô Lăng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Thái thượng hoàng quả nhiên bệnh thật sự nghiêm trọng. Nàng liếc nhìn Tô Lăng, thấy vẻ mặt cậu không cảm xúc. Trong lòng nàng chợt đau xót, lặng lẽ duỗi tay, nắm lấy tay cậu.

“Thù Nhi, Thù Nhi…” Thái thượng hoàng cười khặc khặc, “Tiêu Cẩn? Đúng, là ngươi hại c.h.ế.t Thù nhi. Nếu không có ngươi, nàng sẽ không uất ức trong lòng, trẫm không thể giữ ngươi lại thế giới này…”

Ông ta cúi đầu tìm binh khí.

Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, nàng nhẹ nhàng đẩy Tô Lăng, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi, không nên ở lại đây.”

Nàng thầm nói, còn gặp làm gì chứ? Phụ thân như vậy, điên lên đều tìm cách g.i.ế.c mình. Người phụ thân như vậy, còn gặp làm gì?

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Lăng, thật đau lòng, lại không khỏi thương tiếc.

Khi hai người rời khỏi Tây Uyển, còn có thể mơ hồ nghe cung nhân bên kia nói: “Thái thượng hoàng, nên uống thuốc, nên uống thuốc rồi…”

Ánh mặt trời vừa hay đã xua tan không ít khói mù trong lòng Trình Diệc Nhiên. Nàng nắm tay không buông, thành khẩn nói: “Không có phụ thân thật ra cũng không quan trọng, ta tin sau này chàng sẽ là một người phụ thân tốt.”

Tô Lăng rũ mắt, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Trình Diệc Nhiên không muốn Tô Lăng buồn lòng, nhẹ nhàng nói: “Nếu không, chàng dẫn ta đi dạo trong cung, làm quen mọi người? Hay là, chúng ta tiếp tục, ta hóa trang cho chàng?”

Dưới ánh mặt trời, nàng ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng lấp lánh, một chút quan tâm, một chút mong chờ.

Tô Lăng bỗng nhiên cười, biết nàng lo lắng cho cậu, lo sợ trong lòng cậu khó chịu. DIỆC NHIÊN của cậu thật là… Sao Tô Lăng lại có thể vì thái độ của Thái thượng hoàng mà khó chịu chứ?

Cậu vươn tay, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu nàng: “DIỆC NHIÊN, ta đã từng nói câu này với nàng chưa?”

“Câu gì?”

Tô Lăng không đáp, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Cậu nghĩ, cậu thực cảm kích ông trời vì đã cho cậu quen biết nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play