Trình Diệc Nhiên gật đầu trong vô thức: “Đó là tất nhiên.”

“Nàng phải nhớ đó.” Trước khi đi Vân Úy không quên dặn dò, “Nhất định phải đến, ta đã đích thân đến đưa thiệp cưới, không đến không được. Ta phải về rồi, còn rất nhiều việc cần phải xử lý.”

“Yên tâm, không quên được.” Trình Diệc Nhiên đảm bảo nhiều lần, tự mình tiễn cậu ta ra ngoài.

Hôn lễ của Vân Úy và Dương cô nương được định vào tháng chạp. Bởi vì có Quốc tang trước đó nên người thành thân vào tháng chạp không ít.

Đại tẩu nói với Trình Diệc Nhiên, vốn dĩ hôn lễ của Đoan Nương nhà nhị phòng cũng định vào tháng chạp. Không biết vì lý do gì lại đổi thành tháng năm năm sau.

Đại ca Trình Gia cười, “Lý do gì? Đoán chừng nghĩ DIỆC NHIÊN là tỷ tỷ, muốn xuất giá saDiệc Nhiên U thì được.”

Trình Diệc Nhiên chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì nhiều. Nàng và Đoan Nương tuy là đường tỷ muội, tiếc là tính tình không hợp, quan hệ cũng không hòa thuận lắm.

Đoan Nương xuất giá, đối với nàng mà nói, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng hơn, nên chuẩn bị cho Đoan Nương một bộ trang lễ như thế nào.

Trình Diệc Nhiên thương lượng với đại tẩu một hồi, chọn ngày cùng đại tẩu đi đến cửa hàng trang sức có tiếng ở Kinh thành. Kiểu dáng đa dạng làm nàng lựa chọn đến hoa cả mắt.

Đại tẩu cười nói: “Sao không chọn thêm hai mẫu cho muội?”

“Không cần.” Trình Diệc Nhiên lắc đầu, “Muội không hay dùng những trang sức bằng vàng này.” Nàng đảo mắt: “Đúng rồi, thật ra có thể chọn thêm một số mẫu. Mẫu thân, đại tẩu, nhị tẩu, Tịnh Hảo, quà cưới cho Dương cô nương…”

Thật may, mỗi một cái đều rất đẹp.

Đại tẩu mỉm cười dịu dàng: “Ái chà, DIỆC NHIÊN lúc này có tiền rồi.”

“Ừm, cũng không nhiều lắm, tự mình cố gắng một chút cũng được.” Trình Diệc Nhiên mỉm cười nhìn đại tẩu, “Muội cũng là người có bổng lộc mà.”

“Đúng đúng đúng, muội có bổng lộc.” Đại tẩu mỉm cười đầy mặt.

Nhìn cô nương dung mạo mỹ lệ, ánh mắt trong trẻo trước mặt, đại tẩu càng thêm cảm thấy bản thân mình may mắn. Trước khi xuất giá cũng từng nghe người ta nghị luận việc mẹ chồng khó hầu hạ bao nhiêu thì sống chung với tiểu cô càng khó bấy nhiêu. Kỳ thực khi gả đến Trình gia rồi, nàng cảm thấy vẫn tốt.

Thời gian nàng theo trượng phu ra ngoài nhiều hơn, ít khi ở chung với mẹ chồng, tiểu cô hay người nào khác. Hơn nữa mẹ chồng Lôi thị không phải là mẹ đẻ của trượng phu, trước giờ chưa từng làm khó nàng, ngay cả việc lập quy củ với nàng cũng chưa từng. Hiện giờ cô em chồng DIỆC NHIÊN thỉnh thoảng sẽ ở cùng bọn họ, tính tình ngoan ngoãn hiểu chuyện, sống chung cũng thật thoải mái.

Nhìn chăm chú vào DIỆC NHIÊN một lúc, đại tẩu thầm nghĩ, đều nói cháu gái giống cô cô. Có lẽ ngược lại nàng có thể sinh một nữ nhi, trông giống như DIỆC NHIÊN vậy, cũng được xem là phúc khí.

Trình Diệc Nhiên đánh giá túi tiền của mình rồi đặt thêm vài món.

Thế nhưng vì nàng đặt nhiều trang sức trong một lúc nên chưởng quầy cửa hàng trang sức đã chủ động đề xuất giảm giá cho nàng.

“Có kịp không? Có thể hoàn thành trước tháng chạp không?”

Chưởng quầy không ngừng đảm bảo: “Đương nhiên có thể.”

Trình Diệc Nhiên lúc này mới yên tâm: “Vậy thì tốt rồi.”



Trình Diệc Nhiên rất thích ở trong nhà nên mỗi lần gặp ngày nghỉ luôn muốn trở về thư viện.

Lần này vừa mới trở về, nhị ca Trình Khải liền nói cho nàng một việc.

“Chu tiểu thư đã công khai thân phận của mình?” Trình Diệc Nhiên kinh ngạc.

“Kia trái lại cũng không phải.” Trình Khải nhíu mày xua tay, “Nàng ấy không nói thẳng mình là ai, chỉ là thay nữ trang…”

“Không mặc đồng phục của thư viện?” Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt.

“…” Trình Khải nghẹn họng, “Mặc đồng phục của thư viện. Nhưng tóc và trang sức của nữ tử.”

“À, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Trình Diệc Nhiên thầm nghĩ, có thể là vì nữ tử tên gọi Phù Dung mới đến kia.

Lúc có một mình, có thể không đủ dũng khí. Khi có đồng bạn, dũng khí sẽ tăng gấp bội.

Trình Khải lắc đầu: “Cũng không xảy ra chuyện gì lớn.”

Chẳng qua là các học trò của thư viện lại một phen khiếp sợ, nghị luận mấy ngày. Sau khi bị hắn nghiêm khắc ngăn chặn, tinh thần học tập của đám thiếu niên kia càng trở nên mạnh mẽ hơn một chút.

Trình Khải cảm thán một tiếng: “Lần thứ hai rồi.”

Trước đây thư viện Sùng Đức chỉ có nam học trò, bây giờ trên danh nghĩa đã có hai nữ học trò rồi.

Trình Diệc Nhiên cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Đúng rồi, nhị ca. Cô nương Phù Dung kia, nàng ấy ở thư viện vẫn tốt chứ? Có người làm khó nàng ấy không? Còn vị Chu tiểu thư kia…”

Trong thư viện đều là nam tử, đột nhiên xuất hiện nữ tử, không biết có gặp phải sự khinh thường, bị người bắt nạt hay không. Nghiêm trọng hơn, không biết có gặp phải bạo lực học đường hay không?

Trình Khải lắc đầu: “Vẫn ổn. Đám tiểu tử kia giống như chưa từng gặp qua nữ nhân, ai nấy cũng…”

Bọn họ mỗi người tóc tai sáng loáng, y phục sạch sẽ gọn gàng, nửa vết nếp gấp cũng không có, lúc đọc sách, giọng nói sáng sủa rõ ràng. Trên lớp cũng đều ngồi ngay ngắn theo quy củ. Có khi còn âm thầm nhìn lén cô nương nhà người ta, tưởng hắn không biết sao?

Trình Diệc Nhiên cúi đầu tính toán: “Nếu thêm nhiều người hơn, lập thành một lớp nữ thì tốt rồi.”

Trình Khải ấn ấn giữa mày: “Đúng là nên lập thành lớp nữ.” Tách bọn họ ra.

Trình Diệc Nhiên kinh ngạc liếc nhìn nhị ca, trước đây nàng nói với phụ thân về chuyện lập lớp nữ, nhị ca tuyệt không tán thành. Lúc này mới dạy hai nữ học trò mà đã thay đổi chủ ý rồi?

Lần này Trịnh Khải chỉ nói với tiểu muội chuyện của hai nữ học trò kia. --- Dù sao thì lúc hai người họ vừa mới vào thư viện đều là DIỆC NHIÊN tâm sự trấn an các nàng. Hắn nghĩ, tiểu muội nên biết tình hình gần đây của các nàng.

Nói xong mấy lời này, hắn ở lại một lúc liền cáo từ rời đi.

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng vẫn có học trò vẫn ở lại trong thư viện. Trịnh Khải nhàn rỗi không có việc gì làm, dự định đi xem xét một chút.

Hắn còn chưa tiến vào học đường đã có người đến nói với hắn: “Trình phu tử, bên ngoài có người đến, nói muốn vào thư viện học.”

“Ừm.” Trình Khải cũng không ngạc nhiên, “Dẫn người đó đến đây xem.”

Thư viện Sùng Đức thường xuyên sẽ có học trò mới, cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nhưng sau khi nhìn thấy vị học trò mới đến này, sắc mặt Trình Khải liền trầm xuống: “Sao lại là ngươi?”

“Học trò Mộc Trường Thanh gặp qua phu tử.” Người đến hành lễ, ánh mắt như thiêu đốt, “Phu tử, lần trước là người nói, chỉ cần học trò một lòng ham học, chuẩn bị kỹ càng, thông qua cuộc khảo thí của thư viện là có thể tiến vào thư viện học tập. Phu tử nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không thể nói mà không nhận.”

Trình Khải nhíu mày: “Ta đương nhiên nói lời giữ lời, ngươi thật sự đã chuẩn bị tốt?”

Trong lòng Mộc Trường Thanh đã có dự tính: “Đã chuẩn bị tốt.”

“Vậy được.” Trình Khải cười, sai người lấy bài thi lại đây.

Nhưng sau khi Mộc Trường Thanh tiếp nhận bài thi, thần sắc lại thay đổi: “Cái này, cái này không giống với lần trước?”

Vẻ mặt Trình Khải nhàn nhạt: “Tuy đề mục có khác nhưng độ khó ngang nhau. Nếu ngươi đã chuẩn bị đầy đủ thì không lý nào lại không làm được.”

Hắn nâng tà áo, ngồi sang một bên, nhìn Mộc Trường Thanh giải đề.

Mộc Trường Thanh nghiến răng, cầm bút lên.

Nửa canh giờ sau.

Trình Khải lắc đầu: “Không được, ngươi không thông qua cuộc khảo thí nhập học. Trở về tiếp tục chuẩn bị đi!”

Mộc Trường Thanh giận dữ, đột nhiên vỗ bàn: “Ngươi là cố ý, cố ý không muốn nhận ta! Ngươi là muốn nhắm vào ta!”

“Ngươi ở đây phát hỏa cái gì?” Trình Khải trầm mặt, “Thư viện đang mở rộng cửa chiêu sinh, sẽ không từ chối học trò bên ngoài. Cuộc khảo thí như vậy, trẻ em mười tuổi đều có thể thông qua, ngươi không thông qua được, còn nói ta cố ý nhằm vào ngươi! Thư viện Sùng Đức không nhận học trò như ngươi, Mộc công tử vẫn nên đi chỗ khác đi!”

“Cái gì trẻ em mười tuổi có thể thông qua…” Mộc Trường Thanh vẻ mặt không phục.

Trình Khải nhíu mày càng chặt, thầm nghĩ ta còn lừa ngươi? Tiểu muội DIỆC NHIÊN của ta mới mười tuổi đã đậu, học trò học tập ở thư viện có ai không thông qua cuộc khảo thí?

Thái độ của cái tên Mộc Trường Thanh này tồi tệ, kiến thức cũng không tốt, lại mơ hồ có chút chuyện không hay với học trò của thư viện, tuyệt đối không thể để hắn đến học ở thư viện.

“Ta biết, ngươi chính là cố ý. Ngươi không muốn ta gặp Trương Phù Dung có phải không?”

Sắc mặt Trình Khải trầm xuống, ra hiệu cho phụ tá bên cạnh: “Mời hắn ra ngoài đi.”

Thật không thể hiểu được. Phẩm hạnh không tốt, học thức kém, so với tỷ tỷ hắn còn kém xa.



Lúc này Mộc Phù Dung đang ở học xá chọn sách để đọc.

Bạn cùng phòng mới của nàng là Chu Lệnh Nguyệt ở một bên nhìn nàng chằm chằm.

Cuối cùng Mộc Phù Dung vẫn không nhịn được, đặt sách xuống: “Tỷ nhìn ta làm gì?”

“Trông tỷ rất đẹp.” Hầu như là Chu Lệnh Nguyệt buột miệng thốt ra.

Từ trước đến nay nàng chưa từng ngủ chung phòng với ai. Mấy ngày nay cùng Mộc Phù Dung ở chung một gian học xá. Mộc Phù Dung lớn hơn nàng vài tuổi, tính tình dịu dàng, biết chăm sóc người khác. Nàng cảm giác so với việc một mình ở tiểu xá còn tự tại thoải mái hơn nhiều.

Mộc Phù Dung đỏ ửng hai má, nàng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Sao tỷ không trở về nhà đi?”

“Nếu ta về nhà, phụ thân sẽ biết ta đã thay đổi nữ trang, ông sẽ đánh c.h.ế.t ta.” Chu Lệnh Nguyệt lắc đầu liên tục, “Không về, không về.”

Mộc Phù Dung che miệng cười: “Nhưng tỷ mãi không quay về chẳng phải sẽ khiến phụ thân tỷ càng nghi ngờ hơn sao?”

“Ây, ta quên mất.” Chu Lệnh Nguyệt ảo não, “Ôi chao, hôm nay cũng về không kịp. A, đúng rồi, ta nghe khẩu âm của tỷ cũng là người Kinh Kỳ*, sao tỷ cũng không về nhà?”

*Kinh Kỳ: Kinh Đô và các vùng lân cận.

Nàng vừa nói xong, sắc mặt Mộc Phù Dung liền thay đổi: “Ta, nhà ta cách đây rất xa, đi lại không thuận tiện, không bằng tiết kiệm thêm nhiều thời gian để đọc sách.”

Chu Lệnh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Ừm, nói cũng đúng.” Nàng liếc mắt nhìn Mộc Phù Dung một cái: “Tỷ quả thật rất chăm chỉ. Tỷ nên tiếp tục cố gắng, cũng có thể một ngày nào đó triều đình sẽ cho phép nữ giới tham gia khoa cử, học thức của tỷ cao thì có thể tham gia rồi, đến lúc đó ghi danh bảng vàng, thật uy phong nha.”

Mộc Phù Dung cười khẽ: “Ta nào suy nghĩ nhiều như vậy…”

Nàng chỉ muốn tìm một nơi để trốn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play