Trình Diệc Nhiên lật lọng nói: “Đúng vậy, huynh cũng không nhỏ nha, mười bảy, muội còn không biết tam tẩu còn đang ở nơi nào nữa.”

“Ây ây ây, nha đầu này, đang nói muội mà, sao tự nhiên lại đổ lên người ta?” Trình Thụy ngẩn người, “Tình huống giữa hai chúng ta có thể giống nhau sao? Ta là...”

Một câu “Ta là nam tử” này của hắn còn chưa kịp nói ra, đã bị Trình Diệc Nhiên đánh gãy.

Nàng cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, đương nhiên không giống nhau. Muội tốt xấu gì cũng đã có hôn ước, không giống huynh...”

“Vậy thì thế nào? Nếu ta muốn có hôn ước, còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Chẳng qua nam tử hán, trước lập nghiệp sau thành gia thôi.” Trình Thụy nhớ tới một chuyện, giơ tay ở khẽ gõ trên đầu muội muội một cái, “Ta còn chưa nói muội đâu, muội là một cô nương chưa xuất giá, nói cái gì mà hôn ước với không hôn ước hả?”

Trình Diệc Nhiên sờ sờ trán: “Không phải huynh nhắc đến trước sao?”

“Nói bậy, rõ ràng là muội nói trước.” Trình Thụy buột miệng thốt ra.

Hai anh em dứt khoát quay ngược trở về, phải tranh biện đến cùng là ai đề cập đến trước, hồi lâu sau mới tan.

Sau khi Hoàng đế bệnh nhẹ, đã lâu không lộ diện, hiển nhiên cũng sẽ có người nghi ngờ. Nhưng là tam công tam cô trọng thần triều đình sau khi gặp được Hoàng đế, đồng thời trầm mặc.

Làm vua Đại Chu xưa nay chưa từng có trạng thái như vậy xuất hiện trước mặt người khác. Ông khi thì rống to kêu gọi, đối với cung nhân nội giám bên cạnh thì tay đ.ấ.m chân đá, như điên như khùng, khi thì lại khóc lóc, không ngừng gọi khuê danh Diêu Hoàng hậu, nước mắt chảy dài.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là điên thật rồi?

Gương mặt kia, thân hình kia, xác thật là Hoàng đế. Chính là Hoàng đế thế nhưng bởi vì một nữ nhân mà điên rồi sao?

Tần Thái sư thương tâm, phẫn nộ rồi lại hối hận tự trách. Thậm chí ông còn nghĩ, nếu lúc trước ông cực lực ngăn trở, dùng tánh mạng khiến Hoàng Thượng thông suốt, có lẽ Hoàng đế thật sự sẽ vứt bỏ Diêu thị. Như vậy, có lẽ sẽ không có hôm nay việc.

- - Dĩ nhiên, cũng có khả năng, lúc ấy ông lấy c.h.ế.t bức Hoàng đế ngăn trở chuyên sủng Diêu thị, việc hôm nay đã xảy ra vào hai mươi năm trước cũng nên.

Ai có thể lường trước được?

Đỗ Duật cũng âm thầm giật mình, đối mặt với Hoàng đế thất tâm phong, trong lòng cậu pha lẫn cảm giác chua xót. Đường đường là đế vương, hiện giờ tôn nghiêm đã mất hết.

Mặc kệ thế nào, Hoàng đế đối với cậu vẫn luôn không tồi.

-

Mắt thấy một tháng qua đi, bệnh tình Hoàng đế không thấy chuyển biến tốt đẹp. Nước không thể một ngày không có vua, cũng không thể để vua của một nước như vậy.

Sau khi tam công thương nghị, họ đều dâng thư thỉnh cầu Thái tử kế vị, tôn Hoàng đế trở thành Thái thượng hoàng.

Hiển nhiên Tô Lăng cự tuyệt, tỏ vẻ nguyện phụ tá phụ hoàng, hơn nữa bệnh của Hoàng đế cũng không phải không thể trị.

Tần Thái sư liền nói ngay: “Điện hạ lời này sai rồi. Hiện giờ Hoàng Thượng thân thể có bệnh nhẹ, điện hạ muốn chia sẻ với phụ thân, hiển nhiên nên chủ động gánh vác trách nhiệm, cũng không thể không có Hoàng đế mãi được.”

“Phụ hoàng chỉ là long thể bất an mà thôi...”

“Điện hạ! Tình huống của Hoàng Thượng hiện nay, có thể xuất hiện trước mặt người khác sao? So với việc để người ta nhạo bán, chi bằng tôn hắn làm Thái thượng hoàng, cũng để cho ngài an tâm dưỡng bệnh. Chờ Hoàng Thượng bình phục, điện hạ hoàn toàn có thể hoàn lại ngôi vị, có gì không được?”

Tần Thái sư sốt ruột, từ năm trước Diêu thị nhiễm bệnh nhẹ đến bây giờ, có gần nửa năm trong triều đình không thấy Hoàng đế. Đại sự trong triều đều do một tay Thái tử xử lý. Hoàng đế bị thất tâm phong không biết khi nào mới có thể khỏi hẳn, chẳng lẽ cứ luôn như vậy?

Hoàng đế chỉ có một nhi tử là Thái tử như vậy, lúc trước cũng dốc lòng bồi dưỡng, lại sớm ngày tiếp xúc triều chính. Đây vốn chính là Hoàng đế tương lai. Kim thượng có bệnh nhẹ, không thể đứng trước mặt người khác, không phải Thái tử nên kế vị sao?

Chu Thái phó cũng cực lực khuyên can. -- Trừ bỏ suy xét cho đại cục triều đình, Chu Thái phó còn có chút tâm tư. Không biết bệnh của Hoàng đế khi nào mới có thể tốt lên, vạn nhất ngày sau Hoàng đế còn nhớ tới Hoản Nguyệt, lại muốn lấy tính mạng Hoản Nguyệt thì nên làm thế nào mới phải?

Vẫn là kỳ vọng Hoàng đế vẫn luôn như vậy đi. Đương nhiên, loại tâm tư đại nghịch bất đạo này, cũng không thể nói ra được.

Chu Thái phó nói có sách, mách có chứng, tinh tế trình bày vị tính khả thi cùng sự tất yếu đối với việc Thái tử kế, nghiêm túc nhiệt tình.

Những triều thần khác tuy lý do khác nhau, nhưng cũng sôi nổi phụ họa thượng thư.

Rốt cuộc một đời vua một đời thần, sớm chút đứng ra tỏ vẻ ủng hộ, có lẽ còn có thể nhớ đến chút công lao ủng hộ này. Hơn nữa Hoàng đế mấy tháng không thấy bóng dáng, bởi vì Diêu Hoàng hậu bệnh mà ném hết triều chính cho Thái tử, đại khái những thứ này Hoàng đế cũng đã thấy đi.

-

Tháng bảy năm này, Hoàng đế hạ chiếu thoái vị, truyền ngôi cho Thái tử Tiêu Cẩn.

Trình Diệc Nhiên nghe thế tin tức, bất giác hơi giật mình: Tô Lăng phải làm Hoàng đế?

Nàng giống như là còn đang nằm mơ, có loại cảm giác không chân thật mãnh liệt. Nàng biết Tô Lăng là Thái tử, sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, mà khi ngày này chân chính đến gần, nàng vẫn có chút hoảng hốt. Đại ca Trình Gia khẽ cau mày, nói với tiểu muội: “Đây là chuyện sớm muộn. Bệnh tình Hoàng Thượng vẫn luôn không tốt, phải biết đất nước không thể một ngày không có vua.”

Trình Diệc Nhiên gật đầu một cái: “Muội biết.” Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Không vui sao?” Trình Gia hỏi.

"Cũng không phải.” Trình Diệc Nhiên hơi rũ mi, thấp thấp nói, “Chỉ cảm thấy sau này, chàng sẽ càng thêm vất vả.”

Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Sau này Tô Lăng phải gánh vác toàn bộ Đại Chu sao? Tuy rằng cậu đã sớm tiếp xúc với chính vụ, bên người cũng có không ít người tài ba. Nhưng suy cho cùng, cậu cũng mới mười chín tuổi.

Trình Gia ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới tiểu muội lại nghĩ tới điểm này. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, không nói gì.

Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu, nhìn đại ca cười rạng rỡ: “Nhưng mà, muội sẽ giúp đỡ chàng.”

Con đường này, bọn họ nói muốn cùng nhau đi tiếp.

Trình Gia ngẩn ra, rồi lại cười lên.

-

Đại lễ đăng cơ chuẩn bị hơn nửa tháng. Đến hạ tuần tháng bảy, đại lễ đăng cơ chính thức cử hành.

Thái thượng hoàng ước chừng đã uống thuốc trước, mơ mơ màng màng, mặc cho người ta dìu đi, kéo tới kéo lui, vẫn chưa nhiễu loạn.

Chỉ là khi buổi lễ kết thúc, đại khái là thuốc đã hết hiệu lực, Thái thượng hoàng bỗng nhiên mở mắt ra, lập tức đẩy nội giám đang dìu ông ra.

Nội giám trong lúc không phòng bị, bị đẩy ra sau, lập tức thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ không ổn.

Trước sự chứng kiến của văn võ bá quan, lại là đại lễ đăng cơ của tân đế. Nếu lão nhân gia Thái thượng hoàng nháo lên, kêu đánh kêu giết, vậy nên làm thế nào cho phải?

Nội giám tim đập thình thịch, lại nghe Thái thượng hoàng yếu ớt gọi: “Thù Nhi, Thù Nhi...”

Những người gần đó đều nghe được tiếng gọi của Hoàng đế. Biết là khuê danh của Diêu Hoàng hậu, đều sửng sốt cảm khái: “Quả nhiên như thế.” Nhìn ánh mắt Thái hoàng thượng, đồng tình mà lại quái dị.

Thật là một người si tình hiếm có.

Tân đế liếc mắt quét qua bên này một cái, đưa mắt ra hiệu với nội giám.

Nội giám hiểu ý, vội vàng giữ chặt Thái thượng hoàng không buông.

Cũng may đại điển sắp kết thúc, Thái thượng hoàng cũng không nháo.

-

Năm đó Thái thượng hoàng chuyên sủng Diêu thị, vẫn luôn ở cạnh Diêu thị tại Tây Uyển. Hiện giờ làm Thái thượng hoàng, vẫn như cũ ở tại Tây Uyển, mỗi ngày đều có nội giám trông coi.

- - Trước kia còn có cung nữ, chỉ là khi Thái thượng hoàng phát bệnh, sức lực rất lớn, cung nữ không thể khống chế được ông, ngược lại còn bị ông đả thương.

Tuy rằng gần đây Thái thượng hoàng uống thuốc xong sẽ an tĩnh hơn nhiều, nhưng hầu hạ ông trong Tây Uyển, chủ yếu vẫn là nội giám, gần như không nhìn thấy cung nữ.

Tân đế vừa đăng cơ, bận rộn việc triều chính, nhưng là mỗi ngày vẫn tới Tây Uyển thỉnh an Thái thượng hoàng. Tấm lòng hiếu thảo như vậy, tất nhiên là người người khen ngợi.

-

Chuyện đầu tiên Tô Lăng làm sau khi đăng cơ, chính là truy phong mẹ đẻ Tô thị.

Đáng tiếc xuất thân của cung nữ kia, là một nữ nhân tính cách dịu dàng, hiện tại lại không thể nhìn thấy.

Tô Lăng cũng dán hoàng bảng tìm kiếm hỏi thăm danh y trong dân gian, nói là chữa bệnh cho Hoàng đế.

Chẳng qua danh y một chốc không dễ dàng tìm, cậu còn có những việc khác cần hoàn thành.

Quốc tang Hoàng hậu qua đi, liền có người dâng thư, thỉnh cầu tân đế bổ sung hậu cung, sinh con nối dõi. Thái thượng hoàng từng ban hôn cho Hoàng đế cùng Trình thị nữ, cũng nên đem hôn sự vào nghị sự.

-

Mấy ngày nay Trình Diệc Nhiên trừ bỏ công tác ở Sùng Văn Quán, cũng ở nhọc lòng chuyện thư viện. Phu tử dạy cưỡi ngựa b.ắ.n cung Cao phu tử sắp rời đi, Tĩnh tần đáp ứng tiếp nhận chức vụ phu tử cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Tĩnh tần hơn ba mươi tuổi, hiên ngang oai hùng. Gần đây lại bởi vì Tô Lăng kế vị mà nét mặt rạng rỡ, đi thư viện dạy học càng tràn đầy tin tưởng: “Con yên tâm, tuyệt đối sẽ không chậm trễ các học sinh ở thư viện.”

Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: “Con biết, Tô, con là nói, chàng cũng khen người cưỡi ngựa b.ắ.n cung rất tốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play