Trong xe ngựa không có người ngoài, chỉ có hai người bọn họ. Trình Diệc Nhiên dứt khoát tựa đầu lên vai cậu, nhỏ giọng tính toán: "Đợi tới chợ phía đông, chàng cứ đi mua đồ trước. Không phải sắp tới sinh nhật chàng rồi sao? Mười tám tuổi, là sinh nhật lớn đấy. Cho dù chàng thích bất cứ thứ gì, chỉ cần mở miệng, ta đều mua cho chàng. Sau đó, chúng ta đi mua mấy quyển sách đi. Ta nghe tam ca nói, hiệu sách ở chợ phía đông có rất nhiều sách hay..."

Tô Lăng đưa tay nhẹ vuốt tóc nàng, nghe nàng nhỏ liên miên, trong lòng ấm áp. Nhiệt huyết vừa mới tăng vọt kia cũng chậm chậm lui đi. Cậu khẽ nghiêng đầu ngắm nàng.

Từ góc độ này nhìn qua, hàng lông mi nàng khẽ buông xuống, làn da trắng mịn như sứ, đôi môi đỏ mọng hé mở, từng chút từng chút một dẫn dụ cậu chạm vào.

Trái tim Tô Lăng bị một loại cảm giác kỳ lạ chiếm lấy, hưng phấn mà chờ mong.

Trình Diệc Nhiên đang nói chuyện hăng say, vừa ngước mắt lên, bỗng nhiên bắt gặp gương mặt anh tuấn phóng đại. Trái tim đập rộn trong nháy mắt, như có một giọng nói đang vang vọng trong đầu nàng: có nên tránh đi không?

Sự nhạy cảm của người phụ nữ làm nàng ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Lẽ ra nàng nên né tránh, thế nhưng cơ thể nàng giống như đã trúng phải thuật định thân, không cách nào động đậy.

Hai người cách nhau quá gần, hơi thở hòa quyện. Trình Diệc Nhiên còn cảm thấy khuôn mặt mình bị ôm lấy.

E thẹn cùng với sự mong đợi như có như không làm cho hai má trắng non nhiễm một rặng mây đỏ. Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại từ từ khép mắt, hàng lông mi run rẩy.

Có chờ mong, cũng có bất an.

Xúc cảm ấm nóng, đặc biệt rõ ràng.

Đáy lòng nàng như có pháo hoa nổ tung, lộng lẫy rực rỡ.

Bỗng nhiên, xe ngựa xóc nảy. Nàng theo bản năng mở mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau. Nhìn thấy đôi mắt đen láy của cậu sáng rực, nàng không kịp nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đẩy cậu ra.

Trái tim đập thình thịch không ngừng, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trình Diệc Nhiên khẽ vuốt ngực, đôi mắt rủ xuống, nàng khó khăn hít vào, nhỏ giọng nói: "Sắp tới rồi phải không?"

Rồi lại chìm trong im lặng.

Nàng ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ngay ánh mắt cậu.

Hai con ngươi đen láy của cậu giờ phút này sáng đến kinh người, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt nóng rực, làm cho khuôn mặt nàng càng thêm nóng ran.

Nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, cả người nàng bất giác run rẩy, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nàng lặp lại một lần: "Sắp tới rồi phải không?"

Tô Lăng vẫn đang chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào. Cậu khẽ ừ, tầm mắt rơi trên môi đỏ mọng của nàng.

Bọn họ quen biết đã gần ba năm, dù rằng thất tịch năm trước đã định ra chung thân, nhưng vẫn luôn lịch sự nhã nhặn, quy quy cũ cũ. Trước ngày hôm nay, hành động thân mật nhất cũng chỉ khẽ hôn lên mắt nàng vào đêm thất tịch năm trước. Sau đó cùng lắm là ôm một cái hay chỉ đơn giản nắm tay nhau.

Hai người sớm chiều ở chung, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đương nhiên cậu muốn thân thiết hơn một chút, nhưng lại không thể dọa nàng.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cảm xúc rối ren kia xuống, Tô Lăng than nhẹ một tiếng: "Thật muốn sớm thành thân."

Trình Diệc Nhiên không ngờ cậu mà lại nói một câu như vậy, nàng thẹn đỏ mặt, một lúc lâu sau mới nói thầm một câu: "Chàng còn nhỏ mà."

Nàng lại càng nhỏ hơn, vừa mới qua sinh nhật tuổi mười sáu được một tháng thôi.

"Hả? Gì cơ?" Tô Lăng nghe không rõ, có điều cậu vẫn không quên những lời lúc trước khuyên nàng tiến cung làm bạn đọc, "Nàng còn phải đọc sách, trước tiên cứ chờ kết quả cuộc thi Bác Học Hoành Từ Khoa trước đã. Vẫn còn chưa công bố kết quả..."

"Đúng vậy, cho nên bây giờ muốn cũng vô dụng." Trình Diệc Nhiên nói xong đổi đề tài, "A, chàng nói xem người đi Hồ Chử bao giờ mới có thể trở về?"

"Sao lại hỏi những lời này?"

"Ta nghe nói Vân Úy bọn họ cũng tham gia, có thể cho bọn họ đón gió tẩy trần."

...

Đề tài bất tri bất giác bị đẩy xa, bọn họ cách chợ phía đông càng ngày càng gần.

Chợ phía đông nhiều người, Trình Diệc Nhiên kéo lấy ống tay áo Tô Lăng, người trước người sau đi vào gian hàng đồ cổ, tiệm sách các thứ.

Trong tiệm đồ cổ đồ tốt không ít, nhưng cũng chẳng là gì so với hoàng thất, không đáng nhắc tới. Trình Diệc Nhiên chọn lựa, cũng không tìm được cái nào vừa ý.

Sau đó, quẹo vào một cửa tiệm trang sức bằng ngọc, sau khi nhìn một hồi lâu, nàng không nhịn được thở dài: "Quên đi, chàng có thích cái nào không?

Tô Lăng đối với mấy thứ này cũng chẳng để ý: "Nàng thích là được, ta cảm thấy túi thơm năm trước rất tốt, còn có mì trường thọ."

Trong hoàng cung đồ cổ bằng ngọc không ít, những cửa tiệm chợ phía đông thật đúng là không có nhiều tứ tốt như trong cung.

Nhắc lại chuyện xưa, Trình Diệc Nhiên lại đỏ mặt: "Đó không phải là quà sinh nhật, là tết Đoan ngọ." Ánh mắt nàng do dự, cuối cùng dừng lại trên một chén ngọc không tính là thu hút, hai mắt bỗng sáng rực, hỏi chủ tiệm: "A, tiểu ca, có thể lấy chén ngọc bên kia lại đây cho ta nhìn một chút không."

Nàng và Tô Lăng đều có dung mạo xuất chúng, ăn mặc không tầm thường, giống như hai viên minh châu. Vừa bước vào, người chủ tiệm đã lập tức chú ý tới bọn họ. —— Đây rất có thể là một khách hàng lớn.

Nhưng mà hai người này chẳng vừa mắt được món nào cả, chủ tiệm cảm thấy tiếc hận, đang tính giới thiệu mấy món đồ quý trong tiệm, chợt nghe tiểu cô nương giống như thần tiên này lại coi trọng thứ gì đó.

Chủ tiệm như bị chấn động, nhìn theo hướng ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng chỉ tới.

Một chén ngọc to khoảng bằng một cái nắm tay, nằm trơ trọi trong góc kệ nơi đặt những món đồ bằng ngọc.

Thế nhưng có người coi trọng một cái chén ngọc không thể bán đi này?

Trong lòng chủ tiệm vô cùng nghi ngờ, không thể tin nhìn về phía vị cô nương này. Thấy nàng mi thanh mục tú, mắt sáng như sao, nhan sắc xinh đẹp không cần bàn cải, xiêm y trên người rõ ràng là từ Dục Tú phường. Mà người nam tử bên cạnh nàng, thần sắc thong dong, châu báu cũng chẳng thể có được ánh mắt hắn.

Với ánh mắt nhìn người nhiều năm này của ông ta, ông có thể khẳng định hai người này không phú thì quý. ——Đương nhiên, cũng có có thể vừa phú vừa quý

Vì thế, chủ tiệm tâm tình vui sướng nói: "Công tử, tiểu thư, chén ngọc kia không phải thứ tốt, chỉ sợ không thể rơi vào mắt hai vị. Bên này còn có chén ngọc, đĩa ngọc, đều là ngọc tốt, cũng là hàng thủ công do thợ chế tác có tay nghề. Ta đưa hai vị nhìn một chút."

"Không phải là thứ tốt sao?" Trình Diệc Nhiên tiếc nuối.

Tô Lăng lại rất kiên trì: "Cứ xem chén ngọc trước." Cậu nhìn thấy tia mất mát xẹt qua trong mắt nàng. Nàng đã thích như vậy, tại sao không nhìn thử một cái?

Thấy cậu kiên trì, chủ tiệm có chút bất đắc dĩ, đành phải lấy chén ngọc xuống, dùng vải mềm lau chùi sạch sẽ, lúc này mới đưa tới trước mặt Trình Diệc Nhiên: "Tiểu thư mời xem."

Trình Diệc Nhiên cẩn thận cầm trong tay, nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Tô Lăng: "Ta vốn nghe nói một cái cốc, là cả đời(*). Đáng tiếc này cái cốc này không tốt, chàng cũng sẽ không thích..."

(*) Một chiếc cốc trong tiếng trung là 一杯子: /yībēizi/ đọc gần giống với

一辈子: /yībèizi/ một đời

Nhịp tim của Tô Lăng loạn nhịp trong chớp mắt, "Một cái cốc, cả đời"? Đây là cách nói cổ quái gì thế? Nhưng mà, nàng là thật sự muốn bên cạnh cậu cả đời sao? Cậu nhớ lại, đêm thất tịch năm trước, nàng nói cái gì mà nếu thích người khác gì đó, đều là nói hưu nói vượn cả.

Ánh mắt cậu tràn đầy ý cười: "Một cái cốc, cả đời? Ai nói ta không thích, cái cốc này ta rất thích." Vô cùng thích, cũng chỉ cần nó.

Ho nhẹ một tiếng, cậu quay qua nhìn chủ tiệm: "Lấy cái cốc này, gói lại đi."

Trình Diệc Nhiên gấp gáp: "Sao lại lấy cái này? Không phải nói không tốt sao?"

Ánh mắt Tô Lăng như chứ hàng vạn vì sao lấp lánh: "Ta thích."

Cái này có ý nghĩa hàm súc như vậy, thật sự rất thích hợp làm quà sinh nhật.

Mãi đến khi ra tiệm đồ ngọc, ý cười trên khóe môi Tô Lăng vẫn chưa biến mất.

Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc huyết trên, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Rõ ràng là đi chọn quà cho cậu, kết quả là, cậu chỉ nhận được một chiếc cốc bằng ngọc thủ công thô ráp, còn nàng lại nhận được chiếc vòng ngọc huyết.

——

Khó có được thời gian rảnh rảnh, thế nên ngày hôm đó hai người đi dạo vòng vo ở chợ phía đông rất lâu, đi đến đâu được mọi người trầm trồ khen ngợi tới đấy.

Trong một cửa tiệm nhỏ, hai người ngồi đối mặt nhau, trong mắt đều là tràn đầy ý cười.

Hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cho dù chỉ ngồi nhìn nhau, trong lòng cũng tràn đầy ngọt ngào.

Lúc đầu Tô Lăng còn lo lắng Trình Diệc Nhiên vì mong đợi kết quả cuộc thi Bác Học Hoành Từ mà không vui, nhưng lại chẳng thấy chút không vui nào trên gương mặt nàng, rõ ràng là dáng vẻ không để trong lòng, cậu cũng âm thầm thở ra một hơi, không hề nhắc tới việc này.



Cuối tháng Trình Diệc Nhiên quay về thư viện, tạm thời không đề cập tới chuyện nàng đã tham gia cuộc thi với phụ mẫu. Nàng thỉnh giáo phụ thân một ít chữ Phạn, dùng chữ Phạn viết một phong thơ, lặng lẽ giấu đi.

Trên thực tế, tuy rằng Trình Diệc Nhiên không biểu hiện gì cả, nhưng nàng đối với kết quả của cuộc thi không phải là không lo lắng một chút nào.

Nàng đã cố gắng phát huy toàn bộ năng lực của mình rồi, nhưng cuộc thi có rất nhiều người. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất đấy chứ?

Nàng chỉ có thể làm cho chính mình không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao thì giữa tháng năm mới có kết quả. Khi đó những binh sĩ đi Hồ Chữ chỉ sợ đều đã quay về rồi chứ?

Nàng cần phải tập trung tinh thần chuẩn bị sinh nhật tuổi mười tám của Tô Lăng cũng như tết Đoan ngọ sắp tới.

—— Trình Diệc Nhiên không biết rằng, dáng vẻ tỉnh táo không chút kiêu ngạo của nàng lọt vào trong mắt ba vị phu tử, làm ấn tượng của họ về nàng càng thêm tốt đẹp.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày thứ tư của tháng năm.

Từ sáng sớm Tô Lăng đã bắt đầu rời giường, đưa mắt hướng về phương bắc xa xa. —— Đó là nơi an táng mẫu thân Tô thị của cậu.

Tuy là sinh nhật, thế nhưng cũng chẳng thể bỏ qua việc học tập cũng như triều chính, nên bận rộn thì vẫn phải bận rộn.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, cậu trực tiếp đi Hành Vân Các ở thiên điện học tập.

Trước giờ đều là Trình Diệc Nhiên đến sau cậu, mà bây giờ người này đoan đoan chính chính ngồi vào vị trí của mình, vùi đầu đọc sách.

Nghĩ đến chén ngọc mình trân quý, trong lòng Tô Lăng ấm áp, ho khan một tiếng.

Thế nhưng Trình Diệc Nhiên lại giống như không nghe thấy, thân hình lù lù bất động.

Trong lòng Tô Lăng vô cùng kinh ngạc, cậu đi đến bên cạnh vị trí của mình, liếc mắt một cái đã phát hiện sách vở được sắp xếp chỉnh tề đã bị người ta động qua. Những hồi ức trong thư viện quay về trong tâm trí cậu. Cậu nghiêng người nhìn nàng đang ngồi ngay ngắn, đáy lòng trở nên mềm mại, tùy tay mở ra quyển sách bên trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play