Những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bết vào trán, sau lưng chị có hai kẻ bắt giữ đang đuổi theo.
Tang Tiếu giơ một tay lên không trung để xoay dây thừng, đồng thời hô: "Tang Tiếu tới đây! Thầy Cao chuẩn bị!"
Vèo!
Dây thừng được ném ra, chính xác chụp tại bả vai kẻ bắt giữ.
Tang Tiếu cố ý tránh chân, nhỡ như cô trói chỗ đó, kẻ bắt giữ mà phối hợp té thì bị thương rồi sao?
Kẻ bắt giữ đã chơi với cô, cô cũng không được vong ân phụ nghĩa!
Lúc Tang Tiếu bắt kẻ bắt giữ thứ 2, cô cất giọng nói lớn: "Thầy Cao!"
Cao Trục nhanh chóng buộc dây: "Xong rồi!"
Ở phía trước, La Điềm Hân hơi khom người, hai tay chống lên đầu gối, ồm ồm thở hổn hẻn, thấy vậy chị giơ tay: "Trước khi bọn họ cởi trói, chúng ta tiếp tục đi!"
Tang Tiếu và Cao Trục mỗi người giơ một tay, cùng lúc nói: "Yeah!!"
【=))))))) ai còn nhớ một trong hai kẻ bắt giữ năm phút trước vừa cởi trói xong không, tôi thấy lần này mẻ cởi trói mà tinh thần sa sút với lười vờ lờ luôn.】
【Ba người họ chọc khùng người khác ghê, Quý Lâm Xuyên ở đằng kia làm nhiệm vụ, còn họ thì ở phía sau chơi đùa, thầy Cao bốn mươi mấy tuổi ngây thơ y như học sinh tiểu học vậy! Tự dưng hơi đáng yêu =)))))!】
【Không phải mắc cười nhất là La Điềm Hân hả, từ đầu đến chân đều treo lên cái hình tượng tiểu tiên nữ, kết quả là bây giờ vỡ mẹ hình tượng, vừa chụp hình vừa trói người hahaha!】
【Tang Tiếu, người có thể khiến những người khác hoàn toàn biến thành kiểu ngu ngốc hề hước.】
【Em chỉ muốn biết những người đợi trong ngục giam có khó chịu hay không?】
"Khó chịu, khó chịu sắp khóc luôn huhu." Lộ Chúc Chúc lau đi nước mắt không hề tồn tại: "Tràn đầy hơi thở thanh xuân, tôi cũng muốn hồi tưởng tuổi thơ." Diệp Doãn Đồng gật đầu: "Tôi cũng muốn!"
Mấy khách mời cố định ngồi bên trong cũng ôm đầu khóc lóc: "Những mùa trước, cứ gần cuối là chúng tôi đều phải ngồi xổm trong này, chả ai xấu hổ gì nhưng anh Cao lại nở mày nở mặt! Ổng trói kẻ bắt giữ huhu! Cái đuôi của ổng muốn vểnh lên trời rồi biến thành cối xay gió luôn!"
Những người khác cũng giả vờ khóc lóc: "Tôi dám chắc đây là tình cảnh chỉ có trong mùa này! Cơ mà tôi chẳng được tham gia, bài ca nông nô khởi nghĩa đó!!"
Ngụy Khai Vũ nhìn phần bình luận trên mạng, nhìn bốn người Tang Tiếu tưng bừng trong máy, anh ta siết chặt quyền, nếu anh không bị bắt thì đã sớm có hotsearch!
Ở hiện trường, ngoại trừ Quý Lâm Xuyên đang cẩn thận làm nhiệm vụ, Tang Tiếu, Cao Trục và La Điềm Hân cũng chơi rất vui vẻ.
Lúc họ trói người, Quý Lâm Xuyên cũng lục tục làm xong hai nhiệm vụ, anh xem NPC Bàng phu nhân xúc động hối hận một đoạn, lại tận mắt chứng kiến bà ta tắt thở.
Khi bốn người hội họp, thừa dịp sáu kẻ bắt giữ đã bị trói, những kẻ khác không có ở đây nên lập tức tìm chỗ núp khác, họ dùng hết sức chạy như mười phút trước khi kết thúc của mấy mùa trước.
Cao Trục núp dưới bàn thờ, nhỏ giọng hỏi Tang Tiếu: "Sao chúng ta không chạy tiếp? Thời gian trốn còn 15 phút, anh còn có thể làm thêm hai hiệp nữa, đừng thấy anh bốn mươi tuổi, sức anh vậy mà tốt lắm." Cơ hội khó gặp, qua thôn này là không thấy tiệm này nữa.
Ngày trước mọi người cũng trốn, sợ bị bắt, Cao Trục thấy bình thường, trái lại ông còn cảm thấy vui vì mình trốn kỹ, song ban nãy vừa mới trở mình, bây giờ mà núp thì ông lại bứt rứt.
Cao Trục nói xong lại thầm tính toán, có thể...
Kêu ekip tăng sáu thành viên cố định thành bảy người không, thêm Tang Tiếu vào, dẫn bọn họ đi bắt ngược kẻ bắt giữ lần nữa.
"Kẻ bắt giữ đã phối hợp với chúng ta, chúng ta cũng phải phối hợp với họ." Tang Tiếu núp sau rèm, cũng nhỏ giọng đáp: "Em sợ tổ chương trình trừ tiền lương của bọn họ."
Những người khác: "."
Chỉ số ra vẻ: 377/9999.
Tổ chương trình: "..."
Chúng tôi muốn trừ lương của cô đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT