Nếu nói là gây rối, có lẽ anh sẽ lại bị kéo vào cuộc trò chuyện khác. Anh quyết định nói không gây rối để đỡ phải dính vào mấy chuyện dây dưa không đâu.

Dứt lời, Quý Lâm Xuyên quay đi, không nhìn A Tiếu nữa. Đồng thời, anh nghĩ bụng đợi quay hình xong về phòng ngủ, anh sẽ lên “Tiên Duyên” thăm tiểu sư muội, tiện thể giúp tiểu sư muội tham khảo món quà sinh nhật mà em ấy chuẩn bị cho tam sư đệ. Trưa nay, “Tiên Duyên” bị bảo trì nên anh không thể đăng nhập vào game, khiến tâm trạng của anh cả buổi chiều không được tốt lắm.

Bạch Dao thấy Quý Lâm Xuyên trả lời A Tiếu, lòng hơi trầm xuống. Một giây sau, cô ta lại nhìn A Tiếu với ánh mắt dịu dàng và áy náy, đôi mắt trong trẻo: “Xin lỗi, Tiếu Tiếu, chị định bẻ ngô xong sẽ qua bẻ giúp em, nhưng chị rút trúng tận 200 cân nên trong một buổi chiều chị vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ của mình được.”

A Tiếu ngồi xuống chỗ trống bên trái Quý Lâm Xuyên, bên cạnh là một nam khách mời tên Tống Dập với mái tóc ngắn hơi xoăn màu hạt dẻ. Cậu ta đã debut năm năm, bây giờ vừa tròn mười tám tuổi.

Nghe Bạch Dao nói thế, A Tiếu không thèm để ý lắc đầu: “Không bẻ hết là chuyện thường thôi mà, dù gì chị mặc váy cũng không tiện, không cần xin lỗi đâu.”

Một câu vô tâm nhưng lọt vào tai người khác lại như có ám chỉ nào đó.

Ngoài Quý Lâm Xuyên ra, ba người đều đồng loạt nhìn sang Bạch Dao. Trưa nay, họ đều cảm thấy Bạch Dao ăn mặc tươi tắn sáng sủa, tựa như một đóa hoa bách hợp thuần khiết nơi núi rừng.

Nhưng khi nghe A Tiếu nói thế, giờ phút này họ lại cho rằng chiếc váy trắng mà Bạch Dao mặc để bẻ ngô có vẻ hơi vướng víu. Hơn nữa, đặc biệt là bây giờ A Tiếu và vị khách mời nữ thứ ba - Diệp Doãn Đồng lại mặc áo dài và quần dài, đã tạo nên một sự tương phản vô cùng rõ rệt.

Bạch Dao cảm nhận được ánh nhìn của cả ba thì nụ cười trở nên hơi gượng gạo khó thấy.

Tôi khinh!

Một đứa chẳng bẻ được mấy bắp ngô như cô còn mặt mũi nói người khác mặc váy bất tiện cơ á???

Bạch Dao khựng lại chốc lát rồi mỉm cười như mọi khi: “Tiếu Tiếu nói đúng, qua ngày mai chị sẽ nhớ thay áo dài và quần dài, mau chóng bẻ xong số ngô còn dư lại và sẽ giúp…” Nói được một nửa, Bạch Dao nghẹn lại. Chiều nay, chuyện A Tiếu theo lời cô ta nói vẫn còn rành rành ngay trước mắt, bởi vậy cô ta sợ nếu mình khách sáo nữa thì sẽ tiếp tục bị A Tiếu nắm tay rồi cảm ơn mất.

Chuyện hồi xế chiều hoàn toàn không nằm trong tưởng tượng của Bạch Dao. Trong kịch bản của cô ta, cô ta sẽ mặc một chiếc váy trắng, rồi té ngã một cách thật đẹp đẽ và yếu đuối, còn Tang Tiếu sẽ bị tất cả mọi người chỉ trích. Lúc cô ta ngã xuống sẽ bất cẩn bị bong gân, thế thì đương nhiên không cần bẻ ngô tiếp nữa, vậy cần gì phải phí thời giờ thay quần dài chứ?

Nhưng Bạch Dao không ngờ rằng Tang Tiếu - thường hay bất chấp đôi co với cô ta trên livestream - lại có thể đột nhiên đổi chiến lược và biết dùng thủ đoạn g.i.ế.c người mềm dẻo.

Nghe vậy, Giang Tuấn từ trước đến giờ không ưa Tang Tiếu, đã lạnh giọng ngắt lời: “Tang Tiếu, việc ai nấy làm, cô đã rút trúng tổng cộng là một trăm cân ngô nhưng hiện tại còn dư lại bốn mươi năm mươi cân đúng không? Giờ cô còn định bắt Bạch Dao giúp cô à?” Ngay cả khi ngô mà nhóm chương trình đưa ra có kích thước nhỏ và trọng lượng nhẹ, nhưng người trưởng thành bẻ nhanh cũng có khi phải mất một hai tiếng mới có thể bẻ hết năm mươi cân.

“Anh đã đổ oan cho tôi hai lần rồi đó nha.” A Tiếu lấy lại nước suối mình đã chuẩn bị cho Bạch Dao, cầm trong tay và nhìn Giang Tuấn bằng ánh mắt lên án: “Tôi không bắt Bạch Dao bẻ hết cho mình mà, trời mát thì tôi sẽ tự bẻ xong.”

Bình thường ở tông môn, A Tiếu quen được chăm sóc nên không cảm thấy chuyện mình chịu ơn lúc chiều có chỗ nào không đúng cả. Hay nói cách khác, dù việc chịu ơn người khác không đúng, cô cũng không thể để người ta liên tục vu oan cho mình được.

“Tôi mong sẽ không có lần thứ ba.”

Sự trịnh trọng, nghiêm túc, nghiêm chỉnh, rồi nghiêm minh kết hợp với gương mặt non tơ trắng mịn của A Tiếu, cùng đôi mắt to lấp lánh, bỗng dưng tạo cho người ta ảo giác cô vừa hung dữ vừa dễ thương.

Diệp Doãn Đồng ngồi đối diện A Tiếu suýt nữa đã bật cười thành tiếng. Trước đây, hai người chưa từng trò chuyện, nhưng Diệp Doãn Đồng thường xuyên sưu tầm tranh ảnh 2D và cực kỳ thích mấy em gái dễ thương. Bất chợt, chị đôi phần hiểu được vẻ mặt của A Tiếu.

Giang Tuấn lạnh lùng châm biếm: “Tự cô bẻ ư? Chỉ mình cô á?”

“Giờ không còn sớm nữa, mọi người nhanh ăn cơm đi.” Thấy A Tiếu chỉ vài ba lời đã thu hút được sự chú ý của người khác, Bạch Dao không vui, vội ngắt lời Giang Tuấn và gọi mọi người ăn cơm.

Ngày đầu tiên đoàn người tới sân nhỏ không đợi phân công, Bạch Dao đã xung phong đảm nhận nấu nướng. Trong mấy cuốn tiểu thuyết Bạch Dao từng đọc, nếu có thể dựa vào tài nấu nướng bắt được dạ dày của các nghệ sĩ khác ở chương trình giải trí, thì chắc chắn sẽ được cả đoàn yêu chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play