“Tang Tiếu, anh…”

“Sư huynh, em vừa học xong trượt băng đúng không?” Tang Tiếu ngoẹo đầu hỏi Quý Kỳ Tây.

Quý Kỳ Tây không rõ ra sao trả lời: “Đúng, hơn nữa em học rất nhanh.”

Tang Tiếu cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy lúc về em có thể dán một ngôi sao cuối cùng lên đỉnh kim tự tháp rồi!”

Một ngôi sao?

Qua lúc lâu, Quý Kỳ Tây mới hiểu được ý trong lời Tang Tiếu nói. Ở trên xe Tang Tiếu nói kim tự tháp sắp dán xong, thật ra là chỉ còn một ngôi sao thôi à?

Lý trí vốn lung lay sắp đổ trong khoảnh khắc tan rã.

“Nếu đôi tình nhân dùng biển hoa hồng tỏ tình không đến em có thể len lén mượn dùng một chút không?” Tang Tiếu hỏi xong, cũng không chờ Quý Kỳ Tây trả lời, trực tiếp đưa tay nhẹ nhàng chọc lên má Quý Kỳ Tây. Cô vừa chọc vừa mềm mại giải thích: “Sư huynh, em đang chọc thủng cửa sổ giấy đó! Chọc rách thì hai chúng ta sẽ…”

Nếu vẫn không rõ ý đồ của Tang Tiếu, Quý Kỳ Tây thật sự có thể đào hố chôn bản thân đi thôi.

Anh cầm cái tay đang làm loạn trên mặt anh của Tang Tiếu, bình tĩnh nhìn Tang Tiếu, trước khi Tang Tiếu mở miệng đã cướp lời.

Mỗi chữ mỗi câu, nói năng có khí phách.

“Anh thích em.”

“Cửa sổ giấy đã phá. Em cho anh cơ hội được làm bạn trai em chứ?”

Buổi chiều, Tịch Ngôn Vãn giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mơ. Chị tỉ mỉ nhớ lại nội dung trong giấc mơ một chút, cảm giác như một cơn ác mộng.

Trong mơ, Tang Tiếu gả cho Quý Kỳ Tây vào ngày hôm sau, trong biệt thự trống rỗng chỉ còn lại bốn người bọn họ dựa sát vào nhau. Quá thảm!

Tịch Ngôn Vãn bị giấc mơ làm cho sợ không ngủ tiếp được nữa. Chị dứt khoát mở khóa điện thoại di động, mở danh sách mua hàng xem một chuỗi sản phẩm mới của mùa này. Chị điên cuồng lướt lướt, sau khi tìm được mấy món đồ phong cách tương tự những đồ bình thường Tang Tiếu thích ở trong danh sách, ngón tay chị điên cuồng chọc chọc chọc màn hình.

Rất nhanh, tiếng thông báo số dư tài khoản liên tục truyền đến. Nhìn tài khoản giảm xuống còn bảy con số, cuối cùng Tịch Ngôn Vãn mới cảm giác tâm lý mình thư thái hơn chút.

[Cốc cốc cốc]

Tiếng đập cửa truyền tới đồng thời Nhậm Tương dùng tiếng mẹ đẻ lẫn tiếng Trung trong mơ hồ lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Ngôn Vãn! Chị mau ra đây! Cải trắng ngon ngọt của chúng ta bị heo ủn chạy mất rồi!”

Lạch cạch.

Điện thoại di động của Tịch Ngôn Vãn rơi xuống dưới giường.

Mấy phút sau, khi Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương một trước một sau đi xuống dưới lầu, hai người đã nhìn thấy quản gia dẫn người bê từng hòm đồ vào nhà.

Tịch Ngôn Vãn nhìn tiếp, ở một bên kia nhìn thấy hai người tay nắm tay ngồi ở trên ghế sofa!

Tang Tiếu chưa phát hiện Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương, gương mặt hồng hồng nhìn cái tay được nắm lấy, nhỏ giọng hỏi: “Người yêu thì phải luôn nắm tay à?”

“Đương nhiên.” Quý Kỳ Tây mặt không đỏ tim không đập mạnh, thảnh thơi nói: “Không nắm tay sao có thể nhìn ra hai ta đang yêu đương chứ?”

Tang Tiếu hơi nghiêng đầu: “Nhưng hai nhân vật chính trong phim cũng không nắm tay nhau suốt mà.”

“Phim truyện không giống đời thực.” Trong lúc nói, Quý Kỳ Tây dùng bàn tay còn lại cầm một quả anh đào đút cho Tang Tiếu, tay cũng không thu lại mà chờ Tang Tiếu nhả hạt.

Tang Tiếu:...

Bởi vì da mặt quá mỏng, cho nên Tang Tiếu không chút do dự nhả hạt vào tay mình.

Quý Kỳ Tây thầm tiếc nuối, nhả hạt thôi mà Tang Tiếu cũng xấu hổ, sau này chẳng phải càng xấu hổ à?

Anh tiếc nuối xong, nghiêng đầu vẫy vẫy tay với Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương: “Chào buổi chiều, sư tỷ.”

Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương:...

Hai người hoài nghi câu sư tỷ của Quý Kỳ Tây vừa rồi là gọi theo bối phận của Tang Tiếu.

Tang Tiếu thấy hai người, đôi mắt hạnh sáng ngời. Cô vui vẻ nắm tay Quý Kỳ Tây quơ quơ: “Nhị sư tỷ, tứ sư tỷ, em và ngũ sư huynh chọc thủng cửa sổ giấy rồi nè! Ít nhiều cũng nhờ hai chị bảo em đi 'Động tâm-ing' làm khách mời theo kỳ. Em đã học được siêu nhiều.”

Tịch Ngôn Vãn trầm mặc, Nhậm Tương không nói. Lòng chua xót.

Cực kỳ chua xót.

Ai có thể ngờ sau khi Tang Tiếu nhận rõ tâm ý thì trực tiếp làm luôn?

Hai người đều có một bụng lời cảnh cáo muốn nói với Quý Kỳ Tây, nhưng lo lắng Tang Tiếu còn ở đây, cuối cùng cũng không nói ra lời cảnh cáo, chỉ có thể cười chúc phúc.

Trong giây sát, Nhậm Tương sờ khuyên tai tròn trên vành tai, hất cằm về phía mấy cái hòm đang lục tục được dọn vào: “Hai người mua cái gì thế?”

“Đồ tình nhân.” Quý Kỳ Tây đứng dậy lấy đồ từ một cái hòm ra. Bên trong là đồng hồ tình nhân, dây chuyền nhân tình và mấy đồ trang sức mà bình thường có đeo cũng không quá dễ thấy.

Thật ra trong hòm còn có khăn mặt, áo ngủ, dép, v.v… Quý Kỳ Tây dự định đợi đến lúc quan hệ giữa anh và Tang Tiếu thân mật hơn một chút rồi mới lấy ra, đỡ để Tang Tiếu xấu hổ.

Tang Tiếu vừa thấy dây chuyền là đã thích, một cái vỏ kiếm, một cái kiếm, hai cái dây chuyền vừa vặn có thể hợp lại, như là một thể.

Nhậm Tương làm nhà thiết kế nên rất nhạy cảm với phong cách thiết kế. Cô phát hiện mấy đồ tình nhân Quý Kỳ Tây lấy ra đều có thiết kế gần giống nhau, vòng cổ, hoa tai, cốc đôi đều không có ngoại lệ.

“Anh mua đồ tình nhân... thoạt nhìn như là đồ đặt làm riêng à?”

Nghe vậy, Tang Tiếu cầm hai cái dây chuyền, ánh mắt tò mò hỏi Quý Kỳ Tây: “Ngũ sư huynh, anh đặt từ lúc nào thế?”

Quý Kỳ Tây cười. Cho dù lúc nào Tang Tiếu đều tin tưởng người trong sư môn từ trong đáy lòng: “Ngày thứ hai sau đêm Giao thừa đưa ra bản phác thảo, cuối tháng tư hoàn thành.”

Anh trả lời rất thẳng thắn thành khẩn, tuyệt đối không lừa Tang Tiếu. Anh nói xong, nghiêng đầu chống lại ánh mắt Tang Tiếu, trong nụ cười mang theo sự nghiêm túc: “Tang Tiếu, cho nên anh đã sớm chờ em đến chọc thủng cửa sổ giấy. Cảm ơn em có thể thỏa mãn tâm nguyện của anh nhanh như vậy.”

Tang Tiếu:!!!

“Bạn trai!” Tang Tiếu vui vẻ nhất, trực tiếp nhào vào trên người Quý Kỳ Tây, hai tay ôm chặt lấy cổ Quý Kỳ Tây, nói thẳng: “Em rất thích anh đó.”

Quý Kỳ Tây vừa nghe, khóe môi vòng lên một độ cong rất lớn. Anh một tay ôm lại Tang Tiếu, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Em vừa nói cái gì? Anh nghe không rõ.”

Tang Tiếu không nghi ngờ anh, giọng trong trẻo lại ngọt ngào: “Em nói rất thích anh nè! Vậy mà anh vẫn luôn chờ em đến chọc thủng cửa sổ giấy!”

“Khụ.” Quý Kỳ Tây cảm thấy cổ họng anh hơi ngứa, tim đập cũng hơi nhanh. Thế nhưng dù có đập nhanh hơn nữa, anh cũng không nỡ buông bàn tay đang ôm Tang Tiếu ra: “Vậy em phải thích lâu một chút.” Tốt nhất lâu đến cả đời.

Tang Tiếu: “Vâng!”

Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương mặt không đổi sắc liếc nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được một tia an ủi.

Hai người đang ở giai đoạn vừa tỏ tình, hiện tại dính lấy nhau cũng rất bình thường, làm sư tỷ, cô hẳn nên thông cảm.

Thông cảm...

Thông cảm cái m.ô.n.g bạn đó!

Một cây cải trắng trong veo như vậy, trắng như vậy non nớt như vậy, bị heo nhà khác đủn đi rồi!

Một lát sau, Nhậm Tương nhìn Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây đang thảo thuận đồ tình nhân còn thiếu, dùng cùi chỏ huých Tịch Ngôn Vãn một cái, dùng giọng bực bội nói: “Ngôn Vãn, thương lượng chút chuyện không.”

“Em nói đi.” Tịch Ngôn Vãn vừa tranh thủ lại cho người mua một đống đồ. Dù sao, không dùng tiền là bực bội, Tang Tiếu còn chưa kết hôn, chị đã khắc sâu hiểu được tấm lòng chua xót của những bố mẹ gả con gái đi rồi.

Nhậm Tương vò đã mẻ lại sứt: “Hai ta cũng mua ít đồ tình nhân đi.”

Tịch Ngôn Vãn:???

“Chị đừng suy nghĩ nhiều, em cũng thẳng.” Nhậm Tương giải thích xong thì thở dài: “Chị nghĩ xem, sau này chị về nhà mỗi lần đổi dép, nhìn mấy đôi dép tình nhân trong ngăn kéo, chị có thấy chua không? Chị có muốn đánh Quý Kỳ Tây không?”

Trong con mắt của Nhậm Tương, Quý Kỳ Tây là người cực kỳ tâm cơ. Anh ngoài việc dụng tâm với Tang Tiếu ra, chắc chắn cũng có tâm tư thủ tiêu đồ đôi của mấy người sư huynh sư tỷ bọn họ.

Tịch Ngôn Vãn ngồi ở trên ghế sofa, nhỏ giọng trả lời: “Em vững tin hai người bọn họ yêu nhau mãi như vậy?”

Nhậm Tương:...

Không quá tin ư? Cô nhìn hai người bọn họ dính nhau như này, bảo ngày mai kết hôn xong đi hưởng tuần trăng mật luôn cũng có thể.

Vào lúc Tang Tiếu nghiên cứu đồ tình nhân với Quý Kỳ Tây, Tịch Ngôn Vãn và Nhậm Tương thương lượng có mua đồ tình nhân hay không. Video Tang Tiếu xông lên ôm lấy bạn nhỏ ở sân trượt băng cũng đã được người ta chia sẻ lên mạng.

Tiểu Tiên Nữ Hạ Phàm V: Cách không tỏ tình với chị gái trượt băng ở sân trượt băng Cực Quang ngày 30 tháng 5!!!

Chủ nhật, tôi cùng bạn trai đi trượt băng. Vừa đi giày trượt vào thì tôi hơi đau bụng nên ngồi ở khu quan sát nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện giúp bạn trai quay video. Kết quả, trong lúc vô ý quay được cảnh tuyệt đẹp này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play