Ông chủ chạy chậm tới: “Ngại quá, máy gắp thú bên ngoài này của chúng tôi ấy, cái gắp có chút vấn đề, vẫn chưa sửa, các bạn vào trong gắp thêm sáu mươi tệ nữa đi.”
Hân Hân và Đại Đào sững sờ nhìn ông chủ, đồng thanh hỏi: “Có thể, có thể trả lại tiền không ạ?”
Ông chủ: …
Ông ấy giống như cầu cứu mà nhìn về phía Quý Kỳ Tây ở bên trong, trong lòng tự nhủ, vị này cũng không nói ông ấy có thể trả lại tiền hay không, hơn nữa sáu mươi tệ cũng không nhiều, mấy người cứ nhớ thương làm gì?
Quý Kỳ Tây cảm thấy cứ để ông chủ nhìn tiếp thì anh sẽ lộ tẩy mất, thế là anh chủ động đứng ra: “Tụi em gắp đi, nếu như vẫn không gắp được con nào, ông chủ chắc chắn sẽ trả lại tiền cho tụi em.”
Ông chủ không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng!” Mặc dù ông ấy không biết mấy người này nhưng người đưa tiền chính là đại gia, đừng nói đến gắp thú, với số tiền đó mà bảo ông đưa hết máy gắp thú trong tiệm cho họ cũng được.
“Chị Tang Tiếu chị chơi trước đi.” Hân Hân rất hiểu chuyện: “Em không gắp nữa, chị gắp bốn mươi tệ, được hai mươi lần đó.”
Mặc dù Đại Đào ngứa tay nhưng cũng chắp tay sau lưng lắc đầu: “Em cũng không gắp nữa, chị Tang Tiếu chị gắp đi.”
Tang Tiếu không trực tiếp từ chối, ngược lại nói: “Chị chơi cũng được, có điều hai đứa nhất định phải đồng ý với chị, nếu như chị gắp được, dù là một con thôi thì tụi em cũng nhất định phải gắp hết hai mươi tệ của mình.”
“Vâng!” x2
Tang Tiếu hít một hơi thật sâu, đi đến phía trước máy gắp thú, cẩn thận khống chế cái gắp hạ xuống, cái kẹp từng chút một gắp lấy con gấu bông, con gấu bông được nâng lên từng chút.
Toàn bộ quá trình, Hân Hân và Đại Đào đều ghé vào lớp kính, đôi mắt nhìn chăm chú theo con gấu bông đó, hai đứa nắm bàn tay nhỏ lại, sợ con thú đi được nửa đường lại rơi xuống.
Gần rồi.
Gần hơn rồi.
Soạt!
Con thú rớt xuống rồi!
“A a a a a a!” Tang Tiếu cầm con gấu bông nhảy lên trong tiệm: “Chị gắp được rồi! Lần thứ nhất là chị đã gắp được rồi!”
Hân Hân và Đại Đào cũng rất vui vẻ, hai đứa vỗ tay: “Gắp được rồi! Gắp được rồi!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn2.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em3.
Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm4.
Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ=====================================
Quý Kỳ Tây nhìn ba người, không khỏi cười nói: “Mới có một lần thôi, còn hai mươi chín lần nữa, ba người ai chơi đây?”
Không đợi Tang Tiếu lên tiếng, Hân Hân và Đại Đào đã chỉ vào Tang Tiếu: “Chị Tang Tiếu chơi!”
Rất nhanh, Tang Tiếu đã ra tay lần thứ hai rồi.
Mười mấy phút sau, trong câu nói lần sau lại đến của ông chủ, đoàn người đi ra khỏi cửa hàng, ngoại trừ Quý Kỳ Tây vẫn mang vẻ mặt như thường, ba người Tang Tiếu, Hân Hân và Đại Đào đều có biểu cảm rất mờ mịt.
Bọn họ nhìn chiếc bao bố chứa rất nhiều thú bông trong tay mình, càng mờ mịt hơn.
Ai có thể nghĩ tới, bọn họ gắp ba mươi lần kết quả lại gắp được ba mươi con thú bông chứ! Tròn ba mươi con!
Ban đầu, bọn họ kích động căng thẳng, sau đó, bọn họ buồn bực nghi hoặc, sau đó nữa, trên mặt bọn họ chỉ còn sự thẫn thờ.
Hồi lâu, Đại Đào cẩn thận nói: “Sao em cảm thấy cái máy gắp thú trong tiệm mới giống bị hỏng vậy?”
Tang Tiếu và Hân Hân: …
Thật là khéo, tụi này cũng cảm thấy như vậy.
“Ồ, chị chọn một con heo Peppa.” Tang Tiếu chỉ vào thú bông trong túi bố: “Còn lại, hai đứa thích cái nào thì lấy cái đó đi.”
Đại Đào gãi gãi đầu, cẩn thận hỏi: “Chị Tang Tiếu, số còn lại có thể lấy về hết không ạ? Em muốn chia cho mấy bạn học.”
“Đương nhiên là được.” Tang Tiếu nhét cả cái bao bố vào trong tay Đại Đào: “Nếu em đã nói là chia cho bọn họ, vậy thì trước khi lên xe, em cầm số thú trong túi đi.”
Đại Đào:!!!
Tang Tiếu nhét xong thì làm ra vẻ mà xoa xoa cánh tay: “Tay mỏi rồi, ôm một bao đồ mệt quá nha.”
Thấy thế, Hân Hân cũng vội vàng nhét cái bao trong tay cho Đại Đào, để cậu bé kéo ba bao thú bông, bản thân thì chạy đến trước mặt Tang Tiếu, ngượng ngùng cúi đầu: “Chị Tang Tiếu, em xoa bóp giúp chị.” Đại Đào bị ba túi thú bông đầy che kín, cả người đều nửa tỉnh nửa mê, cậu cũng muốn tiến lên giúp Tang Tiếu bóp cánh tay, thế nhưng vừa nhận được bao thứ ba, cậu di chuyển bước chân thôi cũng tốn sức!
Quý Kỳ Tây ở bên cạnh nhìn hai đứa trẻ, lắc đầu cười không ngừng, Hân Hân điềm đạm phản ứng chậm nhưng rất thông minh trong chuyện lễ nghĩa qua lại, trước đó rõ ràng cô bé có thể để xuống đất trước rồi lại bóp cánh tay cho Tang Tiếu, thế nhưng lại nhét cái túi cho Đại Đào trước, khiến Đại Đào không còn trống tay nữa.
Mà Đại Đào có thể có thiên phú trong thiên văn, trong cuộc sống lại ngốc nghếch khờ khạo, vậy mà lại ngoan ngoãn xách ba bao thú bông không dám động đậy.
Hai người lớn đội mũ giống như cặp đôi, hai đứa trẻ mặc đồng phục, vừa nhìn là biết rất ngoan, bốn người ở trên đường, nhìn sơ qua lại thật sự giống một nhà bốn người, hài hòa lại yêu thương.
Tang Trạm và các bạn học vừa mới đi ra từ quán net đối diện, bỗng dưng bắt gặp một nhà bốn người yêu thương nhau ở trước mắt.
Mặc dù người khác có thể không làm được việc liếc mắt là nhận ra Tang Tiếu đã đeo khẩu trang và đội mũ, nếu không bốn người Tang Tiếu cũng không thể ở bên ngoài được, nhưng kỳ lạ lắm, Tang Trạm nhìn một cái là nhận ra ngay, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy khuôn mặt Tang Tiếu có điểm đặc thù giống như vào giờ phút này.
“Tang Trạm? Đi hay không đây?” Trong tiếng hỏi thăm có chút không kiên nhẫn.
Tang Trạm một mực nhìn bốn người Tang Tiếu ở phía trước, nghe thấy tiếng thúc giục thì không chút nghĩ ngợi nói: “Các cậu đi trước đi.”
Nghe vậy, những người khác liếc nhìn nhau, đều không bất ngờ mà nhún vai, tựa như trước đó đã đoán được sự từ chối của Tang Trạm, ai bảo Tang gia bị Lương gia thu mua rồi chứ, công tử giáng cấp, đương nhiên không thể cùng bọn họ ra ngoài chơi vung tay quá trán giống như trước kia.
Đoàn người Tang Tiếu hoàn toàn không chú ý tới sự việc nhỏ ở đối diện, ánh mắt của Quý Kỳ Tây ở trên người Tang Tiếu, ánh mắt của Hân Hân ở trên cánh tay Tang Tiếu, ánh mắt của Đại Đào ở trên ba túi thú bông, mà Tang Tiếu, cô đang đi vào cõi tiên.
Chờ Hân Hân giúp Tang Tiếu xoa bóp đơn giản cho hai cánh tay xong, cả đoàn người chuẩn bị ngồi vào xe về thẳng khách sạn.
Tang Trạm thấy bọn họ muốn rời đi thì vội chạy tới, cậu ta sợ làm kinh động đến người qua đường, cũng sợ bị những người đi đường vây xem, lần đầu tiên biết thu liễm một chút, thấp giọng gọi một tiếng: “Tang Tiếu!”
Quý Kỳ Tây quay đầu lại sớm hơn Tang Tiếu, sau khi nhìn thấy Tang Trạm, anh nhíu mày một cái nhỏ đến mức không thể trông thấy, rõ ràng là cảm nhận đối với người của Tang gia đều rất bình thường.
“Cậu —” Tang Tiếu nhìn thấy Tang Trạm thì dừng lại một chút, sau đó giọng cô mang theo sự mới lạ hỏi: “Cậu muốn chữ ký à?”
Tang Trạm: …
Cậu ta nghi ngờ trước khi dừng lại, có lẽ Tang Tiếu muốn hỏi là: Cậu là ai vậy?
Tang Trạm nghiêm mặt, ẩn chứa địch ý trừng mắt nhìn Đại Đào và Hân Hân: “Hai chúng ta tốt xấu gì cũng là chị em, nhìn thấy trên đường, chị cũng không chào hỏi một tiếng à?”
Tang Tiếu phát hiện ra Tang Trạm không muốn chữ ký thì khẽ nâng cằm, vẻ mặt kiêu căng: “Xin lỗi, đối với người không hợp mắt, tôi luôn lười chào hỏi.”
[Chỉ số ra vẻ: 7551/9999]
Tang Tiếu:!!!
Chỉ số ra vẻ thế mà lại nhúc nhích rồi!
Nói đến, có thể bởi vì CP Rượu Mừng của Tang Tiếu và Quý Kỳ Tây đang sôi sục trên mạng, cũng có thể bởi vì mấy câu trả lời muốn quả đào của Tang Tiếu bị người ta đăng lên Weibo, trong ngày mùng Một tháng Năm, cô luôn nhận được chỉ số ra vẻ một cách đứt quãng, trước khi hết thời gian thì vẫn còn kẹt ở 7550. Kết quả Tang Trạm vừa đến, chỉ số ra vẻ cũng nhúc nhích rồi.
Tang Tiếu quyết định không ngừng cố gắng: “Hơn nữa, tôi và cậu cũng không phải là chị em mà? Tôi rời khỏi Tang gia rồi, cậu có thể làm chị em với Bạch Dao.”
[Chỉ số ra vẻ: 7552/9999]
“Chị ta không xứng!” Tang Trạm giống như con sư tử tức giận dựng bờm: “Chị ta liên thủ với Lương gia nuốt công ty của chúng ta, chị ta không xứng làm chị của tôi!”
Tang Tiếu bừng tỉnh: “Vậy chẳng phải là cậu không còn công ty để kế thừa nữa à? Wow, cậu cũng thảm quá, năm đó thì ngày ngày nói tôi muốn cướp quyền kế thừa công ty của cậu, kết quả tôi không cướp, cậu cũng không giữ được.”
Tang Trạm nắm tay lại thật chặt: “Tang Tiếu!”
[Chỉ số ra vẻ: 7553/9999]
“Chị chỉ nhớ tôi nói chị cướp quyền thừa kế, sao không nhớ từ nhỏ chị đã bắt nạt tôi?!” Sự ấm ức nén trong lòng của Tang Trạm bộc phát trong khoảnh khắc, cậu ta đưa tay chỉ vào thú bông trong tay Đại Đào: “Khi còn bé, chị cũng luôn cướp đồ chơi của tôi, có khi nào từng tặng đồ chơi cho tôi chứ!”
Hân Hân và Đại Đào nhìn nhau mấy cái, vội vàng bảo vệ chặt chẽ ba túi thú bông, đề phòng bị Tang Trạm cướp đi.
Nghe xong lời trách móc của Tang Trạm, Tang Tiếu cẩn thận nhớ lại, trong trí nhớ của nguyên chủ, hai chị em quả thật đã tranh cướp, không ai nhường ai từ nhỏ.
Quý Kỳ Tây xen vào ngăn Tang Tiếu ở phía sau: “Vậy hôm nay cậu đến tìm Tang Tiếu để yêu cầu cái gì? Nghe cậu nói những chuyện phiền lòng nhà cậu hay là giúp cậu cướp lại quyền thừa kế?”
“Tôi —”
Vừa mới nói một chữ tôi, Tang Trạm đã nghẹn lời.