Nghe vậy, mũ bảo hiểm vàng chóe tàn nhẫn đập một cái lên lưng bạn mình, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Người ta tổng cộng nói mấy chữ? Cậu có thể đừng việc gì cũng thếp vàng lên người thần tượng của mình được không?”
Cậu bạn:???
Cậu ta rõ ràng suy đoán có chứng có cớ!
Sau khi rời khỏi công việc, Tang Tiếu và Tam Thủy một đường đạp xe đạp, thông suốt không trở ngại đi tới chỗ quay chụp. Đồng hồ vừa hay chỉ vào mười giờ ba mươi phút, nhìn kim phút chỉ vào số sáu, Tang Tiếu sung sướng: “Không sớm không muộn, hoàn mỹ!”
Người phụ trách nở nụ cười: “Cô Tang, cô đến trước một tiếng mà không tính sớm à?” Sáng nay có hai ê-kíp quay chụp. Ê-kíp thứ hai quay chụp lúc mười một giờ, kết quả hiện tại một bóng người cũng không thấy.
“Không tính đâu.” Tang Tiếu ngồi ở phòng trang điểm, chờ thợ trang điểm đến: “Dù sao chúng ta là lần đầu tiên hợp tác. Tôi sợ tay nghề của thợ trang điểm bên đó không được, đặc biệt chừa lại tới một tiếng đồng hồ để trang điểm đó.”
Người phụ trách:...
Anh ta đã hơi tin trên mạng nói Tang Tiếu không biết ăn nói rồi.
Toàn bộ hành trình quay chụp rất thuận lợi, tốt xấu gì Tang Tiếu cũng đã đóng hai bộ phim điện ảnh đầu tư lớn, ánh mắt, vẻ mặt và tạo dáng trước ống kính đều được đạo diễn đào tạo ra, để nhiếp ảnh gia cũng bớt lo.
Gần đến mười hai giờ, một người trẻ tuổi dáng dấp phong độ trí thức, đầy mồ hôi cúi đầu lướt qua trước mặt người phụ trách đi tới, nhỏ giọng oán giận: “Anh, vị trí công ty anh thật là tuyệt, đường chính bị tắc sạch căn bản không đến được.”
Nếu như Quý Kỳ Tây ở đây, anh nhất định có thể liếc mắt nhận ra người này là Trần Thiên, thời gian trước vừa khiếu nại [Tiên Duyên] có BUG với anh, sau cùng bị anh lấy ra phù hợp quy tắc để thuyết phục.
Mà hiện nay người phụ trách đang quay chụp tạp chí với Tang Tiếu, tên Trần Vanh. Anh ta là anh trai ruột của Trần Thiên, bốn năm trước trở thành cổ đông lớn của VLLU.
“Đường chính bị tắc?” Trần Vanh đang xem Tang Tiếu quay chụp, nghe vậy, tỏ vẻ kinh ngạc: “Mấy giờ em đến đây?”
Trần Thiên liếc điện thoại di động: “Tám giờ rưỡi, vốn em đã có thể đến sớm.”
Cậu ta ở trong công ty kiêm chức nhiếp ảnh gia, chờ lúc nữa ê-kíp nghệ sĩ thứ hai sẽ do cậu ta chụp. Ai ngờ được sáng sớm vừa ra cửa cậu ta đã bị tắc đường.
Trần Thiên vừa nói xong, bất ngờ nhìn thấy Tang Tiếu đang quay chụp ở phía trước. Cậu ta lập tức mở to hai mắt, không thể tin nói: “Tang Tiếu? Không phải anh đã đồng ý với em không để Tang Tiếu lên trang bìa à?”
Sau khi Tang Tiếu quay xong "Hành động ưng đen", Trần Vanh đã có ý muốn hợp tác với đoàn đội của Tang Tiếu. Kết quả Trần Thiên ở giữa cản trở, sống c.h.ế.t không cho Trần Vanh hợp tác với Tang Tiếu.
VLLU có địa vị trong năm tờ tạp chí lớn trong nước, nghệ sĩ hy vọng có thể lên VLLU nhiều đếm không xuể. Trong đó, tất nhiên có nhiều nghệ sĩ địa vị cao hơn Tang Tiếu, tác phẩm cũng hơn Tang Tiếu ở trong giới nên Trần Vanh đơn giản tìm người khác.
Mãi đến trước đó không lâu livestream "Xin nhờ! Đại sư" lên mạng, Trần Vanh lần thứ hai đàm phán hợp tác với ê-kíp của Tang Tiếu.
Sau đó, Trần Vanh chua xót ý thức được, có đôi khi cơ hội đã qua đi, quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay đối phương. Anh ta hung hăng xoa nhẹ tóc Trần Thiên: “Em còn mặt mũi mà nói à? Nửa năm trước anh nên nói chuyện hợp tác với đoàn đội của Tang Tiếu! Hiện tại bàn lại, người ta cố mà đồng ý chụp ảnh bìa giới hạn số lượng!”
Nói như vậy, nghệ sĩ chụp ảnh bìa tạp chí, một mặt có thể đại biểu địa vị của người đó trong giới, một mặt cũng có thể thông qua lượng tiêu thụ tạp chí để suy đoán giá trị của nghệ sĩ.
Người sau, nói trắng ra là, cắt rau hẹ, tức fans.
Về phần số lượng giới hạn, tên như ý nghĩa, số lượng có hạn. Những người hâm mộ có muốn dùng tiền cũng rất khó mua được, rõ ràng cho bạn có tiền cũng không xài được!
Trần Vanh một lần nữa nhìn về phía Tang Tiếu: “Em nói đường chính bị tắc? Nhưng Tang Tiếu mười giờ rưỡi đã đến phòng chụp ảnh, em đoán xem Tang Tiếu đi từ lúc mấy giờ? Em cả ngày không thích Tang Tiếu, anh thấy Tang Tiếu chuyên nghiệp hơn rất nhiều người trong giới đấy.” Một nguyên tắc đơn giản là đúng giờ, nhưng không ít nghệ sĩ trong giới không làm được.
“Tang Tiếu chín giờ ra khỏi cửa!” Trần Thiên vừa vào xem đã kinh ngạc. Giờ phút này cậu ta cũng không khỏi buồn bực: “Lúc kẹt xe em có thấy Tang Tiếu đăng một bài mới lên Weibo lúc chín giờ, một bức ảnh bầu trời chèn thêm bốn chữ: Ra cửa làm việc.”
Trần Thiên lấy điện thoại di động ra, để cho anh cậu ta xem Weibo, tức giận bất bình: “Em đi sớm hơn Tang Tiếu! Sớm hơn nửa tiếng!”
Trần Vanh:???
Hai anh em liếc nhau, đáy mắt đều có khó hiểu. Chẳng lẽ Tang Tiếu một đường chạy bộ đến công ty?
“Nice.” Chụp xong loạt ảnh đầu tiên, nhiếp ảnh gia giơ ngón tay cái với Tang Tiếu: “Biểu hiện rất tuyệt. “
Tang Tiếu nhận toàn bộ khích lệ, kiêu căng gật đầu: “Tôi cũng tương đối hài lòng với kỹ thuật quay chụp của anh. Hi vọng lên ảnh không làm người ta thất vọng.”
Những người khác:...
[Chỉ số ra vẻ: 6252/9999]
Trần Thiên vừa nghe thấy Tang Tiếu trả lời nhiếp ảnh gia thì sắc mặt nhất thời một lời khó nói hết. Cậu ta nghĩ nghệ thuật nói chuyện của Tang Tiếu bây giờ thậm chí còn kém cả thời thực tập sinh.
“Cô Tang.” Trần Vanh lên tiếng chào Tang Tiếu, đồng thời vỗ vỗ vai Trần Thiên: “Em trai tôi, Trần Thiên.”
Tang Tiếu gật đầu với Trần Thiên, sau đó, một lần nữa nhìn về phía Trần Vanh: “Phần hỏi đáp lúc bán tạp chí, mấy ngày hôm trước tôi có chút ý tưởng. Hiện tại có thời gian nói chuyện không?”
Loạt quay chụp thứ hai bị xếp xuống sau bữa cơm trưa, giữa thời gian đó Tang Tiếu có khoảng bốn mươi phút rảnh rỗi.
Trần Vanh cười: “Có. “
Trần Thiên tự nhận có chút hiểu biết với các loại sự việc trong giới, nhưng vẫn bị ba chữ “Phần hỏi đáp” cho làm bối rối, thậm chí không nhớ rõ cậu ta đi lên vốn là định hỏi nguyên nhân Tang Tiếu có thể đến sớm.
Cậu kinh ngạc mà nhìn về phía Trần Vanh: “Phần hỏi đáp? Bán tạp chí cũng có hỏi đáp?”
Nghe vậy, Tang Tiếu hỗ trợ giải thích một câu: “Giới hạn số lượng mà, đương nhiên fans ưu tú mới có thể mua.” Làm một chúa ra vẻ hợp cách, tạp chí cũng phải không giống người thường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT