Trong thế giới trước, Tang Tiếu thường xuyên ngự kiếm phi hành, cô cũng thích ngự kiếm phi hành. Sau khi đi vào thế giới tương lai, bởi vì không thể ngự kiếm phi hành, cho nên Tang Tiếu thích các hoạt động như máy bay, ván trượt, cánh tam giác.
Trong một đống hạng mục huấn luyện cường độ cao ở Học viện Hàng không, Tang Tiếu cũng thiên vị các hạng mục huấn luyện trên giá cao. Khi những người khác kiệt sức, Tang Tiếu vẫn có thể làm đến không biết mệt. Cô hận không thể lại huấn luyện thêm vài lần nữa.
Có thể là vì biểu hiện của Tang Tiếu trước đó quá vượt trội cho nên huấn luyện viên Đới vừa tới nghe thấy Tang Tiếu nói sợ hãi mới tức giận. Ông lập tức xách cổ áo sau của Tang Tiếu lên.
Nhưng chờ ông thật sự thấy Tang Tiếu khoe khoang ở phía trên thì lại lập tức xấu hổ. Ông hận không thể tát bản thân trước đó không lâu để Tang Tiếu đi lên cho tỉnh. Học sinh đang khoe khoang thoạt nhìn tựa như một con khổng tước trên giá cao kia, tuyệt đối không phải học sinh ông dạy!
Lúc huấn luyện viên Đới vô cùng hối hận, Tang Tiếu dùng một tay nhẹ nhàng nắm xà ngang trên đầu, hai chân phân biệt dẫm lên hai cầu gỗ xích đu liền nhau. Cô, ở trước mắt mọi người, ở trên đầu mọi người, ở giữa không trung cao 10 mét, lắc lại lắc, lắc lại lắc, tiếp tục lắc lại lắc.
Người cả tổ đều đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn lên trên. Bọn họ nhìn cầu gỗ xích đu lắc qua lắc lại, nhìn Tang Tiếu lắc qua lắc lại, một đám cũng hãi hùng khiếp vía theo, bắp chân nhũn ra. Ai cũng không ngờ Tang Tiếu vừa lên, thế mà có thể tìm đường c.h.ế.t như vậy. Cô không sợ rơi từ phía trên xuống à?!
[Chỉ số ra vẻ: 4873/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 4900/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 4941/9999]
Tang Tiếu: “!!!”
Tang Tiếu nhìn chỉ số ra vẻ vù vù tăng lên, mắt hạnh vụt sáng. Ở đoàn phim tìm đường c.h.ế.t cũng quá vui sướng rồi! Thu hoạch chỉ số ra vẻ đều sắp gấp mười lần chương trình giải trí rồi đó!!!
Được khích lệ chỉ số ra vẻ, Tang Tiếu vội nũng nịu nói: “Thật ra tôi nói sợ hãi đúng là lừa mọi người thôi! Tôi đang giả bộ sợ hãi đó! Mọi người cảm thấy vừa rồi tôi khoe khoang đủ tư cách chứ? Không đủ thì lại nói với tôi, tôi lại khoe khoang thêm cho mọi người?”
Những người khác:...
[Chỉ số ra vẻ: 4951/9999]
Oa!!!
Tang Tiếu không ngừng cố gắng, hai tay đều dùng để quạt gió ở bên mặt: “Mặt trời phía trên hơi chói, ai có thể hỗ trợ mang mũ lên không?”
Những người khác:...
Cô không nên hỏi ai có thể, cô nên hỏi ai dám.
Hơn nữa…
Ít ra cô phải dùng một tay nắm xà ngang chứ!!!!
[Chỉ số ra vẻ: 5001/9999]
A Tửu tự hoan hô khen ngợi bản thân trong lòng. Một cầu gỗ xích đu trên cao, thế mà cô sắp lấy được 200 chỉ số ra vẻ. Bé Tang Tiếu, mày cũng quá tuyệt vời rồi!!!
Người trong tổ đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Tang Tiếu không chỉ không dùng tay nào nắm xà ngang hơn nữa thoạt nhìn còn như quạt gió đến vui rồi. Một đám không khỏi mệt lòng che mắt lại, bọn họ không thể nhìn nữa, trái tim bọn họ không chịu được đâu.
Tang Tiếu thấy không lấy được chỉ số ra vẻ thì cũng không khoe khoang nữa. Nói thật, để cô khoe khoang trước mặt mấy trăm người, rất mắc cỡ mà QAQ
Rất nhanh, Tang Tiếu từ trên giá cao xuống. Mắt thấy chân Tang Tiếu dẫm lên trên mặt đất, trái tim những người khác trong phút chốc về lại vị trí ban đầu. Chờ bọn họ lại lần nữa nhìn Tang Tiếu, ánh mắt đều vô cùng kính nể. Tuy rằng họ đã sớm hóng hớt được tin tức trên Weibo, biết Tang Tiếu đã từng ở học tập một thời gian ở lớp dự bị đại học khoa Phi công hơn nữa còn lấy được thành tích ưu tú. Nhưng có đọc tin tức nhiều hơn nữa, có nhiều phiếu điểm hơn nữa cũng kém bọn họ tận mắt nhìn thấy.
Cho tới bây giờ, bọn họ mới tin tưởng lúc trước Học viện Hàng không thật sự không hề nói dối, khó trách bọn họ muốn cướp người với "Đọ sức trên không".
“Hu hu hu.” Lúc Thương Mạt nói chuyện còn mang theo giọng nức nở: “Đạo diễn Đàm, động tác của Tang Tiếu, tôi học không được. Làm sao bây giờ? Tôi thật sự không học được. Nếu không chúng tôi làm một vòng nhảy ếch?”
Nghe vậy, những người khác đều chờ mong nhìn về phía Đàm Mễ. Tuy bọn họ không lên tiếng nhưng ý tứ trong mắt cũng giống y như Thương Mạt.
Đàm Mễ nhìn một vòng diễn viên bốn phía, thấy sắc mặt bọn họ đều đều trắng bệch, vẻ mặt hoảng hốt thì phì cười: “Không trông cậy vào mấy người có thể làm được động tác như Tang Tiếu. Mấy người đi lên bám chặt lấy xà ngang là được. Dù sao nhân vật của mấy người đóng lúc đầu cũng sợ hãi.”
Huấn luyện viên Đới hừ lạnh một tiếng: “Hoa hòe hoa sói.”
Tang Tiếu vừa hay nghe thấy huấn luyện viên Đới nói. Cô lập tức mờ mịt: “Huấn luyện viên, lúc ấy trên sân huấn luyện mang vật nặng trong lớp, thầy với mấy huấn luyện viên khác cũng làm những động tác đó mà!”
Chuyện huấn luyện viên có thể làm, sao đến lượt cô làm thì lại thành hoa hòe hoa sói. Hơn nữa, rõ ràng cô rất nghiêm túc ngắn gọn khoe khoang, không hoa hòe hoa sói chút nào!
Huấn luyện viên Đới bị Tang Tiếu vạch trần trước mặt mọi người, mặt đều đen xì làm diện mạo vốn dữ dằn của ông ấy thoạt nhìn càng thêm dữ: “Huấn luyện không nghiêm túc, nhảy ếch 300 cái!”
Thấy thế, Đàm Mễ vội bênh vực người mình, kéo Tang Tiếu về phía sau bà ấy. Bà ấy xụ mặt nhìn huấn luyện viên Đới: “Tang Tiếu đã ra khỏi lớp dự bị đại học của anh rồi. Hiện tại em ấy là người của 'Đọ sức trên không' chúng tôi. Anh phạt ai đấy?”
“Tôi...”
Tang Tiếu thật cẩn thận tránh ở sau lưng Đàm Mễ, cáo mượn oai hùm nói: “Đúng vậy, huấn luyện viên, thầy không thể phạt em!”
Huấn luyện viên Đới:...
Ông ấy không nhớ rõ lúc học lớp dự bị đại học, Tang Tiếu có thể nhảy nhót như vậy! Trở về làm nghệ sĩ mấy tháng, tính tình cũng thay đổi à???
Chờ huấn luyện viên Đới đen mặt nói một vài việc cần chú ý và chỉ đạo động tác đơn giản với diễn viên khác rồi rời đi, Thương Mạt nhích đến bên cạnh Tang Tiếu. Lúc cô nhìn về phía Tang Tiếu, ánh mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh: “Tang Tiếu, cậu cũng quá lợi hại. Huấn luyện viên kia nhìn đáng sợ như vậy, thế mà cậu có thể chính diện đối cứng với ông ấy?”
Tang Tiếu gãi gãi đầu, rất nghiêm túc hỏi lại: “Vừa rồi mình có làm thế à?”
Huống chi huấn luyện viên của bọn họ cũng không đáng sợ đâu. Dù sao ánh mắt đầu tiên cô thấy huấn luyện viên đã cảm thấy cực kỳ hợp mắt, khá hơn lúc trước thấy đám người Ngụy Khai Vũ, Lương Dư Hành nhiều.
Dương Thiều Quang lắc đầu: “Cô ấy chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, không thể nói đối cứng được.”
Thương Mạt:...
Cô cứ dạy bậy đi.
Đàm Mễ xem các diễn viên đều đã chuẩn bị xong thì vỗ vỗ tay: “Nào! Nào! Nào! Tranh thủ quay xong sớm một chút. Trời lạnh, mọi người cũng tranh thủ về khách sạn nghỉ ngơi!”
Người của ê-kíp đều hô to: “Đã rõ!” Bọn họ không chỉ hô lớn hơn nữa rất có tự tin. Đặc biệt một vài nhân viên công tác, bọn họ tin tưởng vững chắc chỉ cần có Tang Tiếu ở đây, các diễn viên khác không lười nổi.
“Tôi đã gọi cà phê.” Diễn viên đóng vai nam chính số hai trong phim, Đinh Chiêu Dương thay quần áo xong cũng đi vào giữa sân. Có lẽ vì tính tình hướng nội cho nên nụ cười của cậu ta hơi dè dặt: “Đặt một tiếng sau đưa tới, chờ quay xong là có thể uống.”
Đinh Chiêu Dương là sinh viên năm ba đang học ở học viện Biểu Diễn. Chẳng qua trong nhà có chút quan hệ, ký với công ty quản lý không tồi. Lúc ấy thử vai, Đàm Mễ khá ưng cậu ta. Hiện tại thấy sau một thời gian, cậu ta có thể chủ động nói chuyện, trong lòng rất vui mừng. Bà ấy cười cổ vũ: “Tôi thay mặt mọi người cảm ơn Chiêu Dương. Được rồi, tất cả mọi người vào vị trí của mình. Lão Lý, cậu xem dây thép treo đi, để bọn họ cảnh giác chút. Không được có sai sót gì.”
Từ khi bắt đầu quay bộ phim đầu tiên trong đời, Đàm Mễ đã rất coi trọng sự an toàn trong ê-kíp. Qua mấy năm, các đạo diễn khác đều từng gặp phải chút chuyện có to có nhỏ. Chỉ có ê-kíp quay phim của Đàm Mễ, từ đầu tới đuôi không có sự cố, được gọi là kiểu mẫu làm việc trong giới.
Nội dung quay phim chút nữa không quá khó khăn, đại khái kể về nhân vật chính Kiều Kiều và bạn học lần đầu lên giá cao huấn luyện cầu gỗ xích đu trên không, đi thăng bằng trên không, v.v… Tang Tiếu đóng vai nhân vật chính Kiều Kiều, ở trong huấn luyện vươn tay giúp đỡ bạn học ngày xưa không hợp nhau nhờ vậy mà quan hệ của hai người mới có chút tiến bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT