Nhưng Tang Tiếu kinh ngạc vì Quý Kỳ Tây có thể nhìn thấy sư phụ, có thể nhìn thấy còn không phải là anh có thể đi tới thế giới cũ, nhưng mình và sư huynh, sư tỷ đều không thể đi!

Quý Kỳ Tây lắc đầu: "Đương nhiên là anh không thấy được, nhưng sau khi ông ấy nhận anh làm đồ đệ thì tự tay viết thư cho anh." Mấy ngày trước đây anh lúc anh nhận thư ở NPC tín sứ trong trò chơi thậm chí còn rất chú trọng làm một nghi thức mở thư.

Nghe vậy, Tang Tiếu lại ngơ ngác lần nữa: "Anh không gặp được sư phụ, sao sư phụ lại gửi thư cho anh, nhận anh làm đồ đệ vậy?"

Quý Kỳ Tây lời ít mà ý nhiều: "Có duyên."

Nhậm Tương nhìn không được cảnh Quý Kỳ Tây "lừa gạt" A Tửu, vội nắm lấy cổ tay A Tửu, dắt cô đi vào biệt thự: "Tang Tiếu, đến, sư tỷ dẫn em đi xem nhà chúng ta."

Tang Tiếu ngoan ngoãn bị Nhậm Tương dắt đi vào biệt thự, thẳng đến khi đi được hai, ba bước mới chợt bừng tỉnh trợn tròn mắt: "Nhà chúng ta?"

"Năm người chúng ta..."

Quý Kỳ Tây khiêng cọc đường hồ lô cùng đi lên, lười biếng ngắt lời Nhậm Tương: "Chú ý một chút, sáu người."

Tịch Ngôn Vãn muốn cười không cười: "Đúng, sáu người."

"A Tửu không phải em nói hi vọng có thể có một căn nhà lớn, sư môn chúng ta đều ở chung một chỗ sao?" Nhậm Tương tiến lên hai bước, nhìn thẳng A Tửu, quay lưng đi ngược về hướng biệt thự, hai cánh tay duỗi thẳng ra: "Em xem, nhà chúng ta có to không?"

Tang Tiếu chỉ cảm thấy hôm nay giống như đang nằm mơ, ngơ ngác gật đầu, vô ý thức trả lời: "To."

Quý Kỳ Tây giây phút nào cũng nhớ tới việc kiếm cảm giác tồn tại: "Tang Tiếu, ở đằng sau có một vườn hoa, một cái chuồng ngựa và một chỗ để tập ván trượt, về sau em luyện ván trượt hay chăm ngựa đều được."

Cái trước tương đương với ngự kiếm cấp thấp, về phần cái sau thì lần trước lúc anh xem "Tốc độ cao lao về đích" cảm thấy A Tửu hẳn là rất thích bắt ngựa.

Tịch Ngôn Vãn thấy Tang Tiếu hoang mang mê hoặc thì không khỏi giơ tay vuốt cái mũi nhỏ của A Tửu: "Trong biệt thự cũng có phòng đấu kiếm, phòng vẽ tranh, phòng đàn, phòng tập múa, phàm là đồ có thể dùng đén thì bên trong đều chuẩn bị đầy đủ hết.

Chuyện Tang Tiếu hi vọng mọi người cùng ở trong một căn nhà lớn cũng là bọn họ nghe được từ miệng Quý Kỳ Tây, bất cứ người nào trong bọn họ đều có thể bỏ ra một căn nhà lớn, nhưng sau một phen thảo luận thì mọi người lại hợp tác mua được căn biệt thự trước mắt này, trước sau chuẩn bị hơn một tháng, cũng may là hoàn công trước Tết.

Còn về quyền sở hữu của căn biệt thự, bọn họ chuẩn bị sau này sẽ đăng ký dưới tên của A Tửu. Tang Tiếu nghe một hồi thì bỗng nhiên dừng lại không đi về phía trước nữa, sau đó cô bỗng vén phắt tay áo lên, giơ cánh tay trắng muốt lên trước mặt Tịch Ngôn Vãn: "Sư tỷ, chị mau véo em một cái, em sợ mình ngủ quên trong đoàn phim, từ đầu tới đuôi đều đang nằm mơ."

Tịch Ngôn Vãn bật cười: "Sao chị nỡ véo em chứ?"

Nhậm Tương thấy thế thì giơ tay lên: "Nếu không thì để Ngôn Vãn véo chị, chị đau thì A Tửu cũng không phải đang nằm mơ."

Quý Kỳ Tây nhìn ba cô gái giằng co thì lắc đầu cười: "Bé Tang Tiếu, cho dù em nằm mơ thật thì chẳng lẽ lại chẳng lẽ lại chịu mới mơ một nửa đã bị véo tỉnh? Chẳng lẽ em không muốn mơ tiếp à?"

Tang Tiếu:!!!

Tang Tiếu quả nhiên bị câu nguỵ biện của Quý Kỳ Tây thuyết phục, thậm chí nhớ tới trải nghiệm lúc cô đã từng nằm mơ thấy trên trời rơi xuống chỉ số ra vẻ, giữa chừng bị bừng tỉnh lại nằm xuống giường ngủ tiếp, đồng thời yên lặng cầu nguyện trong lòng rằng giấc mơ vẫn sẽ tiếp tục.

"Em vào biệt thự nhìn xem!" Tang Tiếu ném xuống một câu, vèo một cái xông thẳng ra ngoài, trực tiếp để lại cho ba người một cái tàn ảnh và giọng nói truyền lại: "Em nhất định phải nắm chặt thời gian mơ xong tất cả những gì có thể mơ!"

Một lát sau, Tịch Ngôn Vãn thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây: "Hình như anh còn hiểu rõ A Tửu hơn mấy người chúng tôi."

Từ những chuyện cô nhìn thấy, chị phát hiện vào một số thời điểm Quý Kỳ Tây thậm chí có thể sử dụng một vài biện pháp lạ lùng nhưng hiệu suất cao để thuyết phục A Tửu, nói đơn giản thì gọi la hốt thuốc đúng bệnh.

"Hiểu rõ? Có hả?" Trên mặt Quý Kỳ Tây mang cười, vẻ mặt lại có hơi bất đắc dĩ, lời có ý khác mà trả lời: "Tôi cũng không hiểu rõ Tang Tiếu."

Trong rất nhiều chuyện anh đều rất tự tin, tin chắc rằng mình có thể làm được hơn nữa trở thành người đứng đầu xuất sắc, chỉ có trong chuyện hiểu rõ A Tửu này, anh không tự tin, cũng không tin chắc rằng mình có thể trở thành người A Tửu thích hay không.

Vào lúc Tịch Ngôn Vãn nói chuyện với Quý Kỳ Tây, Tang Tiếu đã vọt vào biệt thự bằng tốc độ rất nhanh. Tổng thể thiết kế trong biệt thự nghiêng về phong cách Trung Quốc, trong phòng chia cách không gian bằng vách ngăn có cửa sổ, đồ dùng làm bằng gỗ trinh nam bên trên có khắc hoa văn cổ xưa.

Tranh chữ, đồ cổ, kệ bác cổ, bàn, lư hương, bình phong hoa điểu, mỗi loại phối hợp hài hoà, khiến cả toà biệt thự nhìn qua giống như có một loại cảm giác sai lệch thời không, dường như không cẩn thận đi vào một toà nhà cổ nơi thời không khác.

Sau đó, Tang Tiếu đã nhìn thấy Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt trong phòng khách.

A Tửu rạng cười, lúc gọi người thì giọng nói cực kỳ giòn giã: "Đại sư huynh Đại sư huynh! Tam sư huynh!"

"Tang Tiếu về rồi à." Quý Lâm Xuyên thói quen vẫy vẫy tay với A Tửu giống chào hỏi người nhà: "Tới, chờ em về dán câu đối xuân cùng chữ phúc đó."

Tang Tiếu vui vẻ chạy tới: "Dạ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play