Vừa nghe đến tiếng cắt, Tang Tiếu kéo cửa ra duỗi đầu nhìn qua, mặc dù đôi mắt vẫn ửng hồng như cũ nhưng cảm xúc nóng nảy táo bạo quanh người đã toàn bộ tiêu tán, nọi chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ giọng, khiến cho người nghe rất dễ chịu: "Đạo diễn Đàm, cảnh vừa rồi qua rồi ạ?"
Đàm Mễ mỉm cười gật đầu: "Qua, đoạn bùng nổ lúc đó em xử lý thích hợp hơn lần trước nhiều, lão Lâm nói không sai, khả năng học hỏi của em rất tốt, nói một chút là có thể thông."
Nghe vậy, Trâu Băng hít mũi một cái, bà ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ cảm xúc kích động, phụ hoạ nói: "Không chỉ có khả năng học hỏi, ra diễn cũng nhanh, như tôi thì mất một lúc vẫn đắm chìm bên trong chưa ra được."
Tang Tiếu nhận được lời khen của hai người thì trong lòng yên lặng quyết định về khách sạn lại dán hai ngôi sao lên kim tự tháp. Bởi vì phải ở lại đoàn phim ít nhất một trăm ngày cho nên Tang Tiếu dứt khoát gỡ kim tự tháp ở trong nhà xuống, cuộn thành cuộn rồi mang tới đoàn phim.
Diễn viên nghe thấy lời Đàm Mễ và Trâu Băng thì làm bộ phàn nàn: "Khả năng học hỏi và ra diễn nhanh hay không thì tôi chưa bàn tới, trí nhớ của A Tửu cũng đỉnh của chóp. Sáng hôm qua tôi diễn thử với A Tửu, phát hiện A Tửu đã sớm học thuộc hết lời thoại trong kịch bản, lúc ấy còn doạ tới tôi, tối hôm qua tôi ngủ mơ còn đang học lời thoại."
Nghe vậy các diễn viên khác cũng đều âu sầu gật đầu, đều biểu thị đồng ý: "Mặc dù đoạn thời gian trước đạo diễn Lâm có nói trên Weibo rằng A Tửu có thể học thuộc lời thoại của cả kịch bản, nhưng nghe kể không bàng hoàng bằng tận mắt chứng kiến."
Trong mắt bọn họ thì một diễn viên có thể học thuộc lời thoại ngày hôm nay từ ngày hôm trước đã được coi là chuyên nghiệp, kết quả trong bọn họ lòi ra một cao thủ.
Lúc bọn họ cùng diễn thử với A Tửu thì có thể thường xuyên nhìn thấy các biểu cảm nể phục, tin tưởng từ trong cặp mắt trong trẻo của A Tửu. Kính nể như thế, tin tưởng như thế, bọn họ không học thuộc lời thoại sớm thì rất chột dạ đó!!!
Cho nên lúc quay chụp xuất hiện một hiện tượng rất kỳ quái, lúc các diễn viên quay cảnh diễn phối hợp với A Tửu mặc dù không thể nói một lần là qua, chưa từng NG nhưng bọn họ chưa từng bị NG vì quên thoại.
Sau một quãng thời gian, bọn họ khiến cả tổ đều nắm chặt thời gian học lời kịch theo. Dù sao thì rất nhiều người đều đi theo trào lưu hơn nữa không thích làm người đứng nhất từ dưới lên, bọn họ thà ở lưng chừng cũng không muốn đứng bét.
Đàm Mễ thấy bọn họ làm bộ phàn nàn thì cười lườm bọn họ một cái: "Cũng may có Tang Tiếu kéo theo, bằng không thì mỗi người các người có thể từ lười biến thành chăm à? Trong mấy người còn đúng là có mấy người thích nước đến chân mới nhảy, tôi nhìn còn tức!"
[Chỉ số ra vẻ:4840/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 4842/9999]
Ôi chao?
Tang Tiếu nhìn chỉ số ra vẻ tăng lên, ngỡ ngàng nhìn xung quanh, vừa mới người khác không phải đều đang khen cô à? Vậy mà chỉ số ra vẻ cũng có thể tăng lên?
Mà ở nơi A Tửu nhìn không thấy, có mấy nghệ sĩ len lén bĩu môi. Bọn họ mệt gần chết có lẽ cũng chưa chiếm được một cảnh quay, Tang Tiếu có thể được đạo diễn và dàn diễn viên chủ chốt vây quanh khen ngợi, ai nhìn mà không tức?
Mặc dù Tang Tiếu nhìn không thấy nhưng không ảnh hưởng tới việc cô làm ra vẻ, cho nên, sau khi đạo diễn Đàm Mễ vừa dứt lời thì A Tửu bỗng mím môi, giơ lên nụ cười tự tin: "Cháu cũng cảm thấy may mà nhờ có cháu đó, mọi người không thể rời đi cháu!"
Những người khác:... Sau khi rời đi cháu, chúng tôi có thể có một giấc mơ đẹp.
Đàm Mễ:...
Đứa nhỏ ngốc, lại thốt ra lời thật lòng rồi.
Cũng không phải Đàm Mễ cảm thấy người trong đoàn làm phim thật sự không thể rời đi Tang Tiếu. Dù sao thì hồi trước lúc quay phim dù mọi người học lời thoại chậm cũng có thể quay được, nhưng từ khi bà hưởng thụ được niềm vui sau khi có A Tửu ở, những người khác không hẹn mà cùng có lòng ganh đua về hướng tốt thì Đàm Mễ đã không hi vọng lại trở lại như lúc trước.
Từ nghèo vào cảnh xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ tới tiết kiệm thì khó.
[Chỉ số ra vẻ: 4846/9999]
Ye!
Trong lòng Tang Tiếu điên cuồng vỗ tay, vui tới nỗi khoé miệng cứ nhếch lên. Xem ra nói một câu tự kiêu ở hiện tường quay chụp được nhiều chỉ số ra vẻ hơn nói trên chương trình nhỉ!
Chương trình giải trí và hiện trường đóng phim rốt cuộc có khác biệt từ bản chất, cùng là chương trình giải trí thì số lượng khách mời tối đa cùng lắm là mười mấy người như "Tốc độ cao lao về đích", phần lớn đều cố định ở trên dưới sáu người, mà hiện trường đóng phim ít thì trăm người nhiều thì ngàn người.
Tang Tiếu nói mạnh miệng ngay trước mặt mấy người và cô nói mạnh miệng trước mặt trăm người thì đương nhiên hiệu quả sẽ khác nhau. Về phần chỉ số ra vẻ đạt được từ cư dân mạng lúc quay chương trình trực tiếp và sau khi bản biên tập phát sóng, bởi vì giữa cả hai có liên quan nên tự nhiên có phép tính chỉ số ra vẻ khác.
Mắt thấy Tang Tiếu thật sự bắt đầu kiêu ngạo, mấy nghệ sĩ trước kia không ưa A Tửu nhỏ giọng tám chuyện: "Hừ, đạo diễn Đàm và mọi người nói lời khách sáo mà Tang Tiếu cũng có thể coi là thật, ai cho cô ta tự tin?" . 𝗧𝑟ải 𝑛ghiệm đọc 𝘵𝑟𝙪yệ𝑛 số 1 𝘵ại ﹢ 𝗧𝑟ù m𝗧𝑟𝙪yệ𝑛.V𝑛 ﹢
"Công ty Thước Kiều chứ sao." Một người đàn ông mặt tròn diễn vai quần chúng trong phim âm thầm khẩy miệng, trên mặt toát ra vẻ coi khinh: "Sư huynh tỷ gọi nghe êm tai, ai biết giữa bọn họ loạn thành kiểu gì, phụ nữ trong giới có mấy người sạch sẽ, bọn họ... Áu!"
Một tiếng thét thảm thiết đột ngột vang lên, lập tức dẫn tới cái nhìn chăm chú của những người khác. A Tửu cũng tò mò nhìn về phía mấy người ngồi vây quanh trong góc hẻo lánh kia.
Phần diễn chốc nữa quay có một cảnh hàng xóm xung quanh tới khuyên nhủ, bọn họ cũng có con trai có con gái, cho nên, Đàm Mễ tìm ba tới năm diễn viên quần chúng ở bên cạnh chờ quay phim.
Cô gái diễn vai quần chúng đạp người xoay xoay chân, gót giày đạp lên sàn vang lên tiếng vang rõ ràng, cô ấy ngượng ngùng gật đầu với người xung quanh rồi lại áy náy nhìn về phía người đàn ông mặt tròn: "Xin lỗi nhiều nha, vừa mới tôi nhìn thấy trên giày anh có con rệp nên mới bị doạ thành ra dẫm hơi mạnh."
Cô ấy nói xong lại dùng tay phẩy phẩy mũi: "Xem ra con rệp bị giẫm chết, hơi thối, đúng rồi, anh vừa nói gì nhỉ?"
Mặt người đàn ông mặt tròn trắng bệch, anh ta khom lưng giơ tay xoa ngón chân, nghiến răng nghiến lợi: "Không nói gì." Gan anh ta có to cỡ nào mà dám nói Tang Tiếungay trước mặt nhiều người như vậy?
Cũng không phải anh ta không nghĩ tới dựa vào bị ngủ trèo lên trên, tiếc rằng tướng mạo không đạt tiêu chuẩn. Người có tài nguyên chướng mắt anh ta, người coi trọng anh ta thì anh ta lại chướng mắt, xoay vòng trong ngành ba năm, vẫn luôn tốn thời gian trong đám diễn viên quần chúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT