Lương Phong khó xử: “Cô giáo Lan à, nếu mẹ và đạo diễn Đàm Mễ không hợp nhau, lại gọi đạo diễn Đàm Mễ tới nhà mình gặp Tang Tiếu, lỡ đâu đạo diễn Đàm Mễ không vui rồi lấy lại vai diễn của Tang Tiếu thì sao ạ.”

“Con nói gì chứ, dù cái cô Đàm Mễ kia không vui nhưng không phải kiểu nói một đằng làm một nẻo đâu.” Giáo sư Lan sửa sang lại lọn tóc mai bên thái dương, dối lòng giải thích: “Với lại, ai nói bọn mẹ không hợp nhau hả?”

Tang Tiếu giơ tay, tươi cười: “Em biết, cô giáo Lan và đạo diễn Đàm Mễ được xem như là yêu nhau lắm cắn nhau đau nè!” Từa tựa với mối quan hệ mà bộ phận quan hệ công chúng mong cô giữ với đám anti-fan!

Giáo sư Lan như có điều suy nghĩ: “Yêu nhau lắm cắn nhau đau, không tồi, rất hợp lý.”

Lương Phong thấy giáo sư Lan nói rồi chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, bèn vội vã kéo bà lại: “Cô giáo Lan, mẹ đi đâu thế ạ? Khách còn ở đây mà, mẹ bỏ mặc bọn con thế ạ?”

“Từ bé tới giờ mày chẳng có mắt nhìn gì hết con ạ.” Giáo sư Lan tao nhã chỉnh trang lại quần áo: “Chẳng lẽ cứ để vậy gặp khách à, không thể mất lịch sự được. Mấy đứa ăn trước đi, mẹ đi sửa soạn một chút sẽ ra.”

Những người còn lại:...

Tang Tiếu vẫn nhìn giáo sư Lan, đến khi không thấy bóng lưng bà nữa mới ngoái lại nhìn Tịch Ngôn Vãn và Lương Phong, rồi mờ mịt hỏi: “Giáo sư Lan sửa soạn gì vậy ạ?”

Lương Phong cười không dứt: “Đi thay một bộ đồ đẹp hơn, cô phát hiện ra rồi này, đoan chắc từ bé đạo diễn Đàm Mễ và cô giáo Lan hay so bì nhau, ban nãy cô cảm thấy cô giáo Lan nhà cô trông trẻ ra tận mười tuổi đấy, rất là gấp gáp luôn.”

“Chị biết cô giáo Lan nhiều năm rồi, nhưng lần đầu tiên chị thấy cô giáo Lan như vậy đó.” Dứt lời, Tịch Ngôn Vãn nhìn Tang Tiếu: “Tang Tiếu, em bảo Quý Kỳ Tây cho em số điện thoại của đạo diễn Đàm Mễ đi, em cứ hỏi thử liệu đạo diễn Đàm Mễ có thể tới nhà cô giáo Lan bàn kịch bản không.”

“Dạ.”

Tang Tiếu lấy điện thoại gọi cho đạo diễn Đàm Mễ, vừa mới cất giọng thì đạo diễn Đàm Mễ đặc biệt lanh lẹ và nhiệt tình nói suốt về độ phù hợp của Tang Tiếu với vai chính. Mãi đến khi Tang Tiếu nói cô đang ở nhà của cô giáo Lan thì đạo diễn Đàm Mễ im lặng một lúc, rồi cúp máy sau vài câu đơn giản.

Thấy Tang Tiếu mờ mịt nhìn điện thoại đã tắt ngóm, Lương Phong hơi lo lắng: “Đạo diễn Đàm Mễ sẽ không vừa nghe đến cô giáo Lan là rút vai ngay đấy chứ?”

Tang Tiếu mím môi chần chừ chốc lát, rồi thành thật thuật lại nguyên văn lời của đạo diễn Đàm Mễ: “Đạo diễn Đàm Mễ nói vai diễn chắc chắn sẽ giao cho em ạ. Nhưng bảo em không nên bị, bị cô giáo Lan bắt cóc, và còn nói thời còn đi học, cô giáo Lan đã, đã…”

Tang Tiếu thật không dám nói nội dung phía sau.

Tang Tiếu bối rối hồi lâu, khi cô giáo Lan từ trong phòng giữ quần áo đi ra, không mặn không nhạt bổ sung thêm: “Nói cô hồi còn đi học đã giành người bà ấy thích, bây giờ cũng có thể cướp nghệ sĩ bà ấy vừa ý đúng không?”

Thấy bị người trong cuộc nghe được, Tang Tiếu chột dạ cúi đầu, chỉ mong có thể vùi sát đầu vào hai cánh tay mà thôi.

Không chờ Tang Tiếu trả lời, cô giáo Lan tự thở dài một hơi: “Một kẻ không lo học hành, ngày nào cũng trèo tường đi net, còn hở tí là chọc gái, chỉ có Đàm Mễ ngu ngốc mới thật sự cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực thôi.”

Lương Phong và Tịch Ngôn Vãn liếc nhìn nhau, không khỏi bật cười. Hai người nhận ra, vừa nói đến đạo diễn Đàm Mễ thì tính tình của giáo sư Lan rõ là sôi nổi hơn hẳn.

Nghe giáo sư Lan nói vậy, Tang Tiếu nhận thấy giáo sư Lan không có vẻ tức giận thì sự đỏ ửng trên mặt mới tan bớt, rồi cô lại ngẩng đầu nhìn giáo sư Lan. Ngay khi thấy bà ấy, cô không kìm lòng được mở to hai mắt, chân thành khen ngợi: “Cô giáo Lan ơi, cô mặc sườn xám đẹp quá đi mất.”

Vốn dĩ giáo sư Lan mặc đồ thoải mái ở nhà, nhưng nghĩ tới lát nữa có thể gặp Đàm Mễ, bà ấy bèn chọn một bộ sườn xám hoa xanh nền trắng từ trong tủ quần áo, mái tóc buộc tóc đuôi ngựa thấp cũng dùng trâm búi thành búi. Khí chất thật sự giống hệt một đóa hoa lan tinh khiết và cao quý, gặp rồi sẽ khó quên.

Giáo sư Lan không khỏi mỉm cười khi được Tang Tiếu khen, nhẹ nhàng kéo vạt áo cardigan: “Tang Tiếu, em cảm thấy cô mặc áo cardigan đẹp hay không mặc đẹp hơn?”

“Mặc áo cardigan ạ.” Tang Tiếu đáp xong, còn nhớ rõ phải đưa ra chứng cứ chứng minh: “Dù trong phòng có hệ thống sưởi ấm nhưng nhiệt độ không quá nóng, nếu lộ cánh tay cũng sẽ bị lạnh đấy ạ.” Giáo sư Lan:...

“Phụt.” Lương Phong mau chóng che miệng lại: “Khụ khụ, con cũng nghĩ mặc áo cardigan đẹp hơn, dịu dàng tri thức, cực kỳ nai xừ đấy mẹ.”

Ha ha ha ha, thật không nhìn ra, Tang Tiếu còn trẻ mà suy nghĩ lại có xu thế phát triển theo hướng trai thẳng rồi.

Tịch Ngôn Vãn cũng ủng hộ: “Mặc áo cardigan đẹp hơn cô ơi.”

Thấy ba người đều nói mặc áo cardigan đẹp, giáo sư Lan cũng không định tiếp tục loay hoay nữa: “Được rồi, mấy đứa cứ từ từ ăn, mẹ lại đi sửa soạn đây.”

Tang Tiếu hoang mang nhìn giáo sư Lan đang rời đi, rồi lại hoang mang nhìn qua Lương Phong: “Chẳng phải cô giáo Lan đã thay đồ rồi sao ạ? Tại sao lại còn đi sửa soạn nữa?”

Lương Phong cầm ly uống nước trái cây: “Em không hiểu rồi, thay đồ xong thì đương nhiên phải kẻ mày tô son chứ. Ây chà, nếu không phải biết người đến là đạo diễn Đàm Mễ thì cô cũng ngờ ngợ cô giáo Lan nhà cô thật sự đã tìm được mùa xuân thứ hai rồi cơ.”

Trong lúc nhóm ba người Tang Tiếu đang rôm rả trò chuyện và giáo sư Lan đang sửa soạn ăn diện ở bên trong, thì đạo diễn Đàm Mễ – vừa cúp điện thoại đã vội vã đến tìm Tang Tiếu – cũng tới rồi.

Đạo diễn Đàm Mễ và giáo sư Lan vừa gặp nhau, cả hai cười như không cười hàn huyên qua lại, lời này hàm chứa ý khác, đến nỗi Lương Phong và Tịch Ngôn Vãn chỉ dám dè dặt ngồi một bên, hoàn toàn không dám nói chen vào.

So với Lương Phong và Tịch Ngôn Vãn có đầu óc tinh tế, Tang Tiếu khá ngây thơ về khoản giao tiếp giữa người với người này. Đành rằng nghe không hiểu lời này ý nọ hay ý nọ lời kia của hai người, nhưng Tang Tiếu thầm cảm thấy nụ cười của đạo diễn Đàm Mễ và giáo sư Lan có phần tương tự nhau, vả lại còn giống hệt “Nụ cười giấu dao” như trong sách miêu tả nữa.

Tang Tiếu:...

Ngẫm lại, sao mình có thể lấy hình ảnh “Nụ cười giấu dao” để mô tả người lớn chứ, đáng ăn đòn quá đi.

Đạo diễn Đàm Mễ không dịu dàng tri thức như cô giáo Lan, mà từ đầu đến chân toát lên vẻ lanh lẹ từng trải với mái tóc ngắn lộ tai: “Tang Tiếu, tôi dẫn em đi xem bộ kịch bản đầu tiên, bộ thứ hai đang trong quá trình chấp bút, trước tiên em cứ nói cho tôi nghe quan điểm của em đi nào.”

Trong khi đạo diễn Đàm Mễ và Tang Tiếu nói chuyện, giáo sư Lan – yên vị ở đối diện – cười thùy mị: “Tang Tiếu, em có ý tưởng gì cứ dũng cảm nói ra đi, có cô ở đây, đừng sợ.”

Đàm Mễ:...

Kẻ thù không đội trời chung này đã một bó tuổi rồi, mà bụng dạ còn xấu xa quá, cứ phải biến tôi thành kẻ ác mới được à.

Đạo diễn Đàm Mễ nặng nề trợn mắt, chẳng thiết đoái hoài đến một giáo sư Lan quá ư là trẻ con đối với bà. Nào ngờ đâu, giáo sư Lan cũng gạt sự tao nhã sang một bên, lườm lại đạo diễn Đàm Mễ, hơn nữa còn ghé sát vào tai Tang Tiếu nói ra một bí mật nhỏ: “Tang Tiếu, cô nói với em này, đừng thấy Đàm Mễ trông già dặn thế kia mà lầm, thật ra trong thâm tâm bà ta lại là một cô công chúa bé đấy. Cô đoán màn hình khóa điện thoại di động của bà ấy chắc chắn là mèo Kitty màu hồng.”

“Lan Bình Thu!”

“Quao, thật sự có mèo Kitty đó ạ, là màu hồng thiệt đó!”

Giọng của Tang Tiếu và đạo diễn Đàm Mễ gần như đồng thời vang lên.

Đạo diễn Đàm Mễ mỉm cười nhìn Tang Tiếu, chất một đống kịch bản ngay trước mặt Tang Tiếu: “Nào, Tang Tiếu, tối nay chúng ta không thảo luận xong đống này thì không đi ngủ nhé.”

Tang Tiếu:...

Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao, lẽ nào con mèo đó không phải là màu hồng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play