Tang Tiếu vừa dứt lời, chỉ thấy chỉ số ra vẻ vốn bất động bỗng nhiên tăng vọt lên một đoạn.

[Chỉ số ra vẻ: 4800/ 9999]

Ồ!

Ánh mắt Tang Tiếu vụt sáng lên, một câu nói đơn giản vậy mà lại tăng lên tận 129 chỉ số ra vẻ!!!

Có chỉ số ra vẻ làm quà thưởng, độ cong khóe môi của Tang Tiếu cũng lớn hơn một chút, cô cúi người chào tất cả mọi người ở đây, giòn giã hứa hẹn: “Cảm ơn mọi người, lần sau tôi sẽ tranh thủ hát bài ‘Joker’ bằng mười sáu loại tiếng địa phương mang đến cho mọi người sự khoe khoang cao cấp hơn!”

[Chỉ số ra vẻ: 4811/ 9999]

Hoàn mỹ.

Tang Tiếu ở trong lòng điên cuồng vỗ tay.

Quý Lâm Xuyên bất đắc dĩ xoa đầu Tang Tiếu: “Em đó.”

Hai ca khúc của Tang Tiếu đã kết thúc toàn bộ rồi, thời gian còn lại giao cho Quý Lâm Xuyên, thấy Tang Tiếu quay lại hậu trường, Quý Kỳ Tây cũng sửa soạn lại quần áo, đứng dậy dự định rời đi.

“Ủa?” Sầm Luật ngơ ngác, đưa chân ngăn cản phía trước Quý Kỳ Tây, giọng nói cũng lớn hơn một chút: “Tiểu Quý Gia, cậu không nghe cháu trai hát nữa hả?”

Ánh đèn trong sân lại một lần nữa tối đi, khu VIP cũng có fan lớn ở đó, các fan nghe thấy giọng nói của Sầm Luật thì không khỏi nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây.

Đáng tiếc là Quý Kỳ Tây đưa lưng về phía sân chính, khiến người ta không nhìn thấy được chính diện, lại có ánh đèn mơ hồ ở xung quanh anh, mấy fan lớn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra giới tính và chiều cao của Quý Kỳ Tây.

Thấy thế, mấy fan lớn liếc nhìn nhau, đáy mắt đều kích động không thôi, trời ạ, bọn họ thế mà lại nhìn thấy trưởng bối của Xuyên Xuyên!

“Không xem.” Quý Kỳ Tây không có ý định lãng phí thời gian nữa, trả lời một cách lời ít mà ý nhiều xong thì rời đi, cũng không quan tâm Sầm Luật ở lại một mình.

Anh cảm thấy nếu như Sầm Luật giống như anh, bắt đầu từ khi bảy tám tuổi đã bị ma âm của thằng cháu trai tuổi tác xấp xỉ ở sát vách xuyên qua tai mười năm ròng rã thì giờ phút này, đoán chừng cũng không có tâm tình nghe thêm nữa.

Sầm Luật thấy Quý Kỳ Tây rời đi không thấy đâu nữa thì sự nhiều chuyện trong mắt dần dày lên, anh ta lựa chọn khó khăn giữa việc đi xem và ở lại, cuối cùng, e ngại nắm đ.ấ.m của Quý Kỳ Tây, anh ta ỉu xìu đóng đinh ở chỗ ngồi.

Tang Tiếu quay lại hậu trường cũng không đi thay đồ, ngược lại ngồi ở một ví trí nào đó sau cánh gà có thể nhìn thấy sân khấu, hai tay chống cằm thưởng thức màn biểu diễn của Quý Lâm Xuyên, xem một lúc thì không tự chủ được mà thì thào: “Lúc hát đại sư huynh thật ra đẹp trai, so với khi luyện kiếm thì còn đẹp trai hơn.”

Hóa ra so với luyện kiếm thì đại sư huynh thích ca hát hơn sao? Suy nghĩ thấu đáo rồi, Tang Tiếu bèn tò mò vì sao các sư huynh, sư tỷ lại xuất hiện ở thế giới lúc trước, hơn nữa bọn họ lại vì sao mà không thể đến đó nữa.

Quý Kỳ Tây vừa tìm tới thì nghe thấy lời tự lẩm bẩm của Tang Tiếu, anh khẽ chậc một tiếng, đưa chai nước cho Tang Tiếu: “Khát nước không?”

“Có chút.” Tang Tiếu trả lời xong thì đưa tay lấy, kết quả chai nước kia ở trong tay Quý Kỳ Tây không nhúc nhích tí nào, rõ ràng, Quý Kỳ Tây hoàn toàn không buông tay. Tang Tiếu ngẩn người, mờ mịt nhìn về phía Quý Kỳ Tây.

Quý Kỳ Tây rũ mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Em không ra vẻ một chút sao? Giống như không vặn nắp chai ra được? Hoặc là ngại chất lượng chai không tốt, có thể cà rách tay?”

Ba người Quất Tử:???

Anh đang dạy Tang Tiếu cái gì vậy???

“A —” Tang Tiếu buồn rầu nhíu mày lại: “Không vặn nắp chai ra được không có tác dụng nữa.”

Khoảng thời gian trước, sau khi Tang Tiếu dùng thủ đoạn không vặn nắp chai ra được mấy lần thì chỉ lấy được chỉ số ra vẻ hai lần, còn ra vẻ nữa thì chỉ có thể lãng phí thời gian uống nước, không có lợi lắm.

Nghe vậy, Quý Kỳ Tây thuận tay vặn nắp chai ra rồi đưa nước cho Tang Tiếu, đồng thời, anh ở trong lòng một lần nữa thay đổi mức độ nhất định phải ra vẻ của Tang Tiếu, xem ra bất cứ chuyện gì cũng chỉ có tác dụng ra vẻ lần đầu?

“Uống đi.”

Tang Tiếu cầm nước ngửa đầu uống mấy ngụm: “Cảm ơn anh.”

Ba người Quất Tử nhìn không hiểu sự giao lưu của hai người, trong lòng đều vô cùng khó hiểu, ngược lại là Tam Thủy nhanh chóng tỉnh táo lại, cầm máy tính bảng đến tìm Tang Tiếu: “Tang Tiếu, anh Đồng nói bộ phận PR chuẩn bị quảng bá một đợt màn chơi đàn không hầu và bài ‘Joker’ của em ở buổi concert của thầy Quý, bảo chị lên Weibo đăng hình tự sướng, cấp quyền đăng nhập cho chị rồi.”

“Được nha.” Tang Tiếu vặn chặt nắp chai: “Chờ buổi concert của đại sư huynh kết thúc, chị nói với đại sư huynh một tiếng rồi đăng.”

Quý Kỳ Tây cong ngón tay gõ vào chai nước trong tay Tang Tiếu, có ý riêng hỏi: “Tiểu Tang Tiếu, em hy vọng marketing xong thì sẽ tăng lượng fan, hay là để dân mạng cảm thấy em ra vẻ?”

Những người khác:???

Anh đang nói nhảm gì vậy? Có ai quảng bá xong mà không hy vọng mình tăng fan chứ!

“Em hy vọng khiến dân mạng cảm thấy em ra vẻ.” Tang Tiếu mở to đôi mắt ngập nước, lấp lánh nhìn Quý Kỳ Tây: “Bộ phận PR của công ty chúng ta có thể đồng ý không?”

Mắt thấy phong cách của Tang Tiếu bị Quý Kỳ Tây kéo chạy đi mất rồi, những người khác cạn lời vỗ trán, xong đời rồi, bộ phận PR lại phải gọi cháy máy xong rồi kêu cha gọi mẹ rồi.

Quý Kỳ Tây nhếch môi cười: “Bộ phận PR? Đương nhiên là có thể đồng ý.”

Anh vốn hy vọng có thể để bộ phận PR marketing hoàn toàn hình ảnh một A tích cực, nhưng anh đã đoán được có thể trong thế giới tương lai Tang Tiếu nhất định phải ra vẻ, không ra vẻ thì có thể sẽ quay về trong trò chơi, như vậy, chiến lược của anh và bộ phận PR cũng nên thay đổi một chút rồi.

Bộ phận PR của công ty Thước Kiều có năng lực hành động luôn vô cùng nhanh, nửa tiếng sau khi concert kết thúc, một tiêu đề liên quan tới #Tang Tiếu khoe khoang# lặng yên leo lên hot search.

Trên xe bảo mẫu đi về nhà, Quý Lâm Xuyên nhíu mày nhìn nội dung trên Weibo, hoàn toàn không có cảm xúc mà đọc: “Có người vạch trần khi Tang Tiếu đang casting cho bộ phim phi công nào đó đã phát ngôn bừa bãi nói cô ta lợi hại hơn những người ở đây, mà Tang Tiếu trong buổi concert của Quý Lâm Xuyên cũng đã ngang nhiên thừa nhận mình đang khoe khoang, từ đàn không hầu lừa gạt người ngoài ngành cho đến ‘Joker’ gần đến ngày học được, giẫm lên Quý Lâm Xuyên vừa khoe khoang vừa ra vẻ, Tang Tiếu thật sự xứng để Quý Lâm Xuyên gọi một tiếng tiểu sư muội sao?”

Anh ấy đọc xong, giường mắt nhìn về phía Tang Tiếu ngồi với tư thế học sinh tiểu học và Quý Kỳ Tây bắt chéo chân giống đại gia ở đối diện, một lời khó nói hết: “Nhiều tiêu đề tích cực như thế có độc hết sao? Mua một cái thì có thể trúng độc chết? Hai người cứ phải liều mạng tự mình bôi đen?”

“Nói một cách nghiêm túc hơn.” Quý Kỳ Tây chống cằm, muốn cười lại không cười: “Chỉ có lời khoe khoang ở giữa là xuất phát từ bộ phận PR của công ty chúng ta, về phần đoạn phát ngôn bừa bãi trước đó và nửa đoạn sau thì đến từ đoàn đội khác.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play