Sau đó, cô ngồi xếp bằng trên thảm ở phòng ngủ của Nhậm Tương, vừa ăn trái cây, vừa vuốt lông của con lông vàng to bự mà Nhậm Tương nuôi: “Tứ sư tỷ, chị nhận ra em khi nào vậy ạ?”
Hỏi thăm, Tang Tiếu lén quan sát cách trang trí xung quanh. Giấy dán tường hoa văn màu, đèn chùm điêu khắc, máy phát nhạc cổ điển đang chơi bản giao hưởng đôi khi nhẹ nhàng đôi khi sôi động. Từ tĩnh đến động, từ hình ảnh đến âm thanh, tất cả đều mang phong cách nghệ thuật lộng lẫy. Chỉ có thể nói, mọi nơi trước mắt rất khó cho Tang Tiếu đánh đồng Nhậm Tương với tứ sư tỷ – người đã biến viện nhỏ của môn phái thành ngôi nhà lá khốn khổ.
“Khi em và Book lập team livestream đó.” Nhậm Tương đưa bánh táo mà dì giúp việc trong nhà đã nướng cho Tang Tiếu: “Lúc ấy chị vừa sửa đổi xong bộ thiết kế cuối cùng, vừa lên mạng đã thấy em và anh ta lên hot search. Ôm mấy phần suy đoán, chị đi xem livestream, em vừa cất giọng là chị nhận ra ngay.”
Khoe khoang xong, Nhậm Tương huýt sáo và tự tin bật cười: “Sao nào, chị thông minh hơn sư huynh của em đúng không?”
“Dạ!” Tang Tiếu gật đầu như gà mổ thóc: “Chị và nhị sư tỷ nhận ra em mau hơn các sư huynh đấy ạ.”
Nhậm Tương xem ly rượu đỏ trong tay như nước sôi để nguội, uống một hơi cạn sạch, lông mày lộ ra vẻ ghét bỏ Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt: “Hai người đó quá ngốc nghếch.”
“Lúc ấy, sau khi nhận ra em, chị đã hỏi Ngôn Vãn qua điện thoại, vốn dĩ chị định lập tức bay về nước tìm em, sau đó suy nghĩ lại thì chị cho rằng nên chờ em đến xem trình diễn rồi lại làm quen cũng không tồi!” Nhậm Tương đưa tay sờ mái tóc ngắn mới vừa cắt, nhìn Tang Tiếu với vẻ tràn trề hăng hái: “Em có thích những bộ lễ phục chị thiết kế cho em không? Không thích cũng không sao, sau này em thích kiểu gì thì chị sẽ thiết kế trang phục kiểu đó cho em nhé, bảo đảm một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày em không thiếu đồ mặc.”
Tang Tiếu nhanh nhảu gật đầu: “Thích! Thật ra nhị sư tỷ cũng thường mua quần áo cho em nữa ạ!”
Tuy Tang Tiếu hơi buồn bực tại sao đổi sang thế giới khác thì tứ sư tỷ cũng thích làm quần áo cho cô, ai ghét đồ đẹp chứ Tang Tiếu thì không.
“Đúng rồi, mấy bộ lễ phục trong show thời trang thật sự vô cùng đẹp luôn ạ. Ba bộ sư tỷ tặng em cũng rất thích, với lại hôm nay bộ em mặc đi xem show á, mặc vào là không nỡ cởi ra luôn.”
Một tay Nhậm Tương chống cằm, nhìn chăm chăm Tang Tiếu như mãi vẫn không đủ: “Sư muội thích là tốt rồi, nhưng đừng không nỡ cởi ra nha, sau này một ngày chúng ta thay ba bộ, mỗi bộ mặc một kiểu.”
Ở trong trò chơi, cô không mua quần áo cho Tang Tiếu, đơn giản vì cô nhiễm bệnh nghề nghiệp nên không ưa nổi những bộ đồ trong cửa hàng thương nhân kia.
Nhậm Tương định chờ sau khi buổi diễn kết thúc, sẽ đề nghị hợp tác với tập đoàn Trường Dực, và sau này cô sẽ đích thân làm nhà cung cấp trang phục dài hạn cho tiểu sư muội Tang Tiếu của mình. Nhưng khi cô hoàn thành hơn phân nửa các bộ váy cho buổi trình diễn, lúc lên mạng lần nữa cô lại nhận ra tiểu sư muội có gì đó không đúng.
Tạo hình vẫn như trước, giọng nói cũng giống như năm đó lần đầu gặp tiểu sư muội, nhưng NPC kia lại cho Nhậm Tương cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đến khi Nhậm Tương tra được trên diễn đàn game rằng mấy tháng trước NPC Tang Tiếu biến mất một quãng thời gian, không lâu sau đó cô bé lại xuất hiện trong trò chơi.
Nhậm Tương kiểm tra xong phát hiện ngoài cô ra, những người chơi khác dường như không cảm thấy khi tiểu sư muội Tang Tiếu xuất hiện lại thì có chỗ nào không ổn. Không, không riêng cô, sau khi Nhậm Tương chầu chực trong trò chơi mấy ngày, đã phát hiện ra lão đại, lão nhị, lão tam hay tranh giành tiểu sư muội với cô đã biến đâu mất rồi!
Cùng lúc đó, trên mạng lan tin Tang Tiếu tìm được người sư huynh thứ ba, Thẩm Thư Triệt.
Nhậm Tương:...
Cô lập tức quyết định tìm kiếm về Tang Tiếu!!!
Nhớ lại, Nhậm Tương lại nhìn về phía Tang Tiếu đang ngoan ngoãn ăn bánh táo, trong lòng mềm như bông: “Tang Tiếu, em tới nước ngoài phát triển không? Chị quen thân với mấy đạo diễn và ngôi sao nước ngoài lắm, dù chị không quen thì anh em trong gia tộc chị cũng quen, chắc chắn sẽ không để em bị ức h.i.ế.p đâu.”
So với ba người Quý Lâm Xuyên, sự nghiệp của Nhậm Tương chủ yếu ở nước ngoài. Lần cuối cô đến Trung Quốc là vào ba năm trước. Cho nên, Nhậm Tương cực kỳ hi vọng Tang Tiếu sẽ ở lại nước ngoài, sư môn chỉ có hai người họ chắc chắn sẽ vui vẻ như thần tiên hơn khi có năm người!
“Em hơi sợ ạ.” Tang Tiếu nhỏ giọng nói ra lo lắng trong lòng, sau khi nuốt miếng bánh táo xuống, cô lại đắn đo bổ sung: “Hơn nữa, em phát hiện người nước ngoài không giống với người ở thế giới cũ, có vài người trông chẳng lương thiện gì cả.”
Nói rồi, Tang Tiếu sợ Nhậm Tương hiểu lầm, bèn cuống quýt giải thích: “Dĩ nhiên, không bao gồm sư tỷ và gia đình sư tỷ đâu ạ. Dù cho sư tỷ biến thành hình dáng nào, em cũng thích chị hết! Lúc xem buổi diễn, mới đầu khi không nhận ra sư tỷ, em thấy sư tỷ rất đẹp trai và bảnh bao ạ, thật sự rất giống vầng trăng sáng trên bầu trời, khiến người ta không rời mắt nổi.”
“Ù ui, tiểu sư muội, em mới làm nghệ sĩ mấy tháng mà cái miệng nhỏ nhắn này ngọt quá nha?” Nhậm Tương đưa tay nhẹ nhàng chọc vào đôi môi Tang Tiếu, gật đầu ra vẻ rất nghiêm trọng: “Ờm, xem ra bánh táo quá ngọt, dính mật ong vào rồi này.”
Gương mặt Tang Tiếu ửng hồng, cô vẫn cất giọng giòn tan giải thích: “Em nói thật lòng đấy ạ! Không liên quan gì đến mật ong đâu.”
Có lẽ vì lái sang chuyện khác, Tang Tiếu bèn nhắc đến một chuyện: “Sư tỷ, em kể với chị chuyện này nè, hóa ra tài nấu ăn của em trong thế giới tương lai không bị coi là dở đâu ạ. Lần trước tham gia chương trình thực tế, họ đều nói em làm bánh bích quy và bánh kem ngon đó ạ!”
Nghe đến tài nấu ăn, trong lòng Nhậm Tương đột nhiên nảy sinh một tia không ổn.
Mắt sáng ngời, Tang Tiếu vừa dứt lời, rồi nhìn Nhậm Tương bằng vẻ mặt trông mong: “Sư tỷ, chị có thể tiếp tục hướng dẫn em nấu ăn không? Em vốn định thuyết phục đại sư huynh chỉ em làm cá luộc, nhưng đại sư huynh nói chị chuyên nghiệp hơn, em cũng cảm thấy tài nấu ăn của chị lợi hại hơn đại sư huynh! Trong nhà có nhà bếp nè, tối nay chúng ta học đi chị, không thể lãng phí thời gian được!”
Nhậm Tương:...
Chương 284 “Gâu gâu gâu!”
Hầu như Tang Tiếu vừa dứt lời, lông vàng đang ngoan ngoãn nằm dưới đất đột nhiên sủa gâu gâu gâu. Sau đó lao ra, nó không chạy đi, mà tựa sát đầu vào tường, ra vẻ không muốn nhìn ai nữa
Cả người bị bao phủ bởi bầu không khí vừa kinh hãi vừa tang thương.
Tang Tiếu nhìn lông vàng rồi nhìn sang tứ sư tỷ đang im lặng, ngơ ngác hỏi: “Sư tỷ, Nguyên Soái bị sao vậy ạ?”
“Nó…” Nhậm Tương khó khăn bật lên một từ nó, sau đó không thốt ra nổi những lời còn lại. Cô cũng không thể nói lần trước Nguyên Soái nấu ăn với cô trong bếp, bị khói dày đặc hun đến mức nhảy mũi liên tục. Lần trước nữa nó cũng nấu ăn với cô ở bếp và bị đốt trụi gần nửa một bên lông. Và lần trước trước nữa, lần trước trước trước nữa.
Có lẽ tần suất lần trước quá cao nên sau khi Nguyên Soái nghe được từ liên quan đến bếp, dù cho là ngôn ngữ nào thì nó cũng có thể theo phản xạ có điều kiện lập tức chạy đi.
Thấy Nguyên Soái cụp đuôi ủ rũ mất đi màu vàng sáng chói, Nhậm Tương cực kỳ áy náy. Cô đã làm khổ Nguyên Soái rồi, chẳng lẽ lại muốn gieo họa cho tiểu sư muội nữa sao?!
Sau đó.
Cô đã khó qua vậy rồi, làm thế nào mà Tịch Ngôn Vãn toàn năng có thể qua mắt tiểu sư muội vậy? Ngày mai cô học hỏi kinh nghiệm còn kịp không nhỉ???
Một hồi lâu, Nhậm Tương giấu nghi ngờ và chột dạ vào trong lòng: “Tang Tiếu, em ở đây chơi hai ngày sẽ phải về nước rồi, đừng lãng phí thời gian học nấu ăn nữa, chờ khi nào rảnh chị sẽ đến nhà em dạy em nha. Hai ngày tới chị sẽ dẫn em đi đây đi đó, thuận tiện dẫn em làm quen với mấy người bạn trong giới thời trang, em làm nghệ sĩ thì giao thiệp quan trọng hơn nấu ăn nhiều đấy.”
Tuy Tang Tiếu cảm thấy tăng kỹ năng không tính là lãng phí thời gian nhưng câu giao thiệp quan trọng hơn nấu ăn nhiều của Nhậm Tương cũng khá đúng. Nghe vậy, cô vừa cầm quả táo đưa cho Nhậm Tương vừa ngọt ngào đáp: “Được ạ!”
Nhậm Tương nói được làm được, thật sự chuẩn bị giới thiệu toàn bộ những mối giao thiệp tốt nhất cho Tang Tiếu. Huống hồ, hình tượng và khí chất của Tang Tiếu đều ở mức đỉnh cao.
Vào ngày Amber trình diễn thời trang, Tang Tiếu còn đẹp hơn cả quần áo. Những bức ảnh tĩnh và động lập tức gây sốt trong giới, không chỉ riêng ở quốc nội mà còn dậy sóng trên mạng ngoại quốc.
Chẳng mấy chốc, dân mạng trong nước nhận ra chỉ với một lần xuất ngoại Tang Tiếu đã lấy được những gì. Tang Tiếu không chỉ có được một tứ sư tỷ có quyền lực trong giới thời trang, mà còn bắt đầu thường xuyên xuất hiện trên những trang mạng xã hội của các nhà thiết kế, siêu sao, người mẫu đứng đầu khác. Thậm chí, người ta còn có thể nhâm nhi trà chiều với công chúa hoàng thất nữa kìa
Dân mạng lưu hết ảnh lại, một lần nữa phải nuốt kha khá những giọt nước mắt vị chanh.
Vậy mà, họ lại không biết, trong lúc Tang Tiếu nhâm nhi trà chiều với công chúa hoàng thất, nữ ma đầu được đánh giá là nóng tính trong nghề – Nhậm Tương – đang run ngón tay cầm điện thoại di động.
Trong điện thoại di động của cô đột nhiên hiện lên thư mục do nhóm Quý Lâm Xuyên gửi tới gồm giới thiệu các lớp học thêm cùng với “Tham bí sử Miêu Cương”, “Toàn tập về các loại thảo mộc Trung Quốc”, “Cơ bản về dược phẩm hóa học”… tổng cộng một trăm lẻ tám cuốn sách tài liệu.
Nhậm Tương:...
Thông tin này không khỏi quá dày nặng rồi.
Hai ngày ở nước F, A Tửu nhận ra việc trở nên sa đoạ thật sự là một chuyện rất đơn giản, cụ thể biểu hiện ở việc cái thẻ kẹp sách cô kẹp trong cuốn Kiến thức lý thuyết phi hành mà mình đã đọc một nửa lúc ở trong khách sạn kia, mãi cho đến khi cô lại leo lên máy bay về nước cũng không rút nó ra.
Hai mươi ba giờ ba mươi phút, máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, ba người Quất Tử đẩy vali đi trước, một mình A Tửu đeo khẩu trang đi bộ ra sân bay.
Tuần đầu tiên của tháng Mười hai, nhiệt độ thành phố Bắc Kinh đã hạ xuống, A Tửu mặc một chiếc áo len màu bưởi phối với quần bút chì màu đen. Trang phục nhẹ nhàng thoải mái hoàn toàn khác hẳn với hình tượng mặc lễ phục trang nhã, chân đi giày cao gót, thậm chí tinh xảo đến từng sợi tóc khi tham gia show thời trang hai hôm trước.
Cho nên, mãi khi đến lối ra, trong sân bay cũng không có ai nhận ra Tang Tiếu.
Xe đã đậu ở bãi đậu xe từ sáng sớm, A Tửu vừa lên xe đã bị người ôm chặt vào lòng, giọng nói lười nhác thanh thoát vang lên bên tai: "A Tửu, mau cho sư tỷ ôm một cái, chị còn sợ em bị Nhậm Tương giữ lại ấy."
Buổi sáng, Tịch Ngôn Vãn vừa kết thúc toàn bộ nhiệm vụ quay chụp và về nước, nghe được thời gian công ty Thước Kiều sẽ đến sân bay đón A Tửu xong, thì liền chạy tới công ty ôm cây đợi thỏ, trèo lên xe đi ké: "Ở bên ngoài chơi vui không?"
"Vui chứ! Quen thêm rất nhiều bạn mới, cũng thấy được rất nhiều thứ mới lạ, em cũng mang quà về cho mọi người đó." Tang Tiếu nói xong thì đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Tịch Ngôn Vãn: "Nhưng có hơi mù mặt, thường xuyên không nhớ được ai với ai, ở trong nhà tứ sư tỷ hai ngày cũng không thể phân biệt được hai người anh trai của chị ấy."
Quý Kỳ Tây ngồi ở ghế lái phụ nghe vậy thì uể oải cười: "Em không phân biệt được, chứng tỏ ngoại hình của bọn họ cũng không có điểm đặc biệt nào cũng không đủ đẹp trai, nói đơn giản thì là chẳng liên quan gì tới việc em có mù mặt hay không."
- -------------------
Lời tác giả:
Nhiệt liệt chúc mừng lớp học thêm có thêm một học viên nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT