Người trong cả đoàn phim, ngoại trừ Tịch Ngôn Vãn, hơn nửa số người đều tin chắc rằng Tang Tiếu đang nói khoác lác, diễn viên có thể học thuộc được toàn bộ lời thoại cá nhân trước khi khai máy đã là rất tốt rồi, có mấy ai có thể thuộc được hết lời thoại của cả kịch bản?
Huống chi, bọn họ nhớ rõ Tang Tiếu nói là đã học thuộc toàn bộ lời thoại trên đường bay tới đây, hành trình bốn, năm tiếng đồng hồ mà có thể học thuộc lời thoại của tất cả mọi người trong một cuốn kịch bản dày chồng chất?
Nhưng người xung quanh đều không tin, cho nên, Tang Tiếu nói xong, chỉ số ra vẻ một lần nữa tăng lên, tăng đến 2106.
Tần Yên ở trong lòng hừ lạnh, Tang Tiếu thật là giỏi mạnh miệng, trong lòng sợ đạo diễn Lâm thì nói là sợ đạo diễn Lâm đi, cần gì nói hớ miệng là có thể học thuộc hết.
“Tần Yên.”
“Có!” Tần Yên sợ tới mức đáp một tiếng theo phản xạ, tư thế lười nhác ngay lập tức đứng nghiêm chỉnh, cô ta căng thẳng nhìn về phía đạo diễn Lâm, theo bản năng nuốt nước bọt hai cái: “Có, có chuyện gì vậy?”
Ngược lại, đạo diễn Lâm không kinh ngạc với việc Tần Yên biểu hiện ra sự căng thẳng, dù sao người trong đoàn làm phim nhìn thấy ông ta mà không căng thẳng ngược lại rất ít, ông ta giương cằm về phía sân bãi đã sắp dựng xong: “Lát nữa là cảnh diễn của cô và Tang Tiếu, chuẩn bị một chút.”
Ông ta nói xong thì một lần nữa nhìn về phía Tang Tiếu, nhướng mày hỏi: “Thật sự thuộc hết rồi?”
Từ sau khi biết thế giới tương lai và thế giới kiếp trước không giống nhau, Tang Tiếu luôn nghiêm túc cẩn thận quan sát phản ứng của mấy người xung quanh khi đang nói chuyện.
Vừa rồi, Tang Tiếu nhìn biểu cảm của đạo diễn Lâm, lại nhìn vẻ mặt của những người khác, suy nghĩ một chút, dường như bọn họ cho rằng học thuộc nguyên một quyển kịch bản rất khó?
Nhưng học thuộc thật sự khó lắm sao?
Chẳng trách Tang Tiếu đánh giá tiêu chuẩn khác nhau, người trong tông môn liếc mắt một cái là có thể học thuộc toàn bộ cổ thư kinh điển cao hơn một người, mà cô nhanh nhất cũng phải lật một quyển sách bốn năm lần mới có thể học thuộc được.
“Thuộc hết rồi.” Tang Tiếu khẽ nâng cằm, có vẻ kiêu căng lại tự phụ: “Lật xem mấy lần là có thể thuộc rồi, vô cùng đơn giản!”
[Chỉ số ra vẻ: 2107/ 9999]
A!
Ở trong lòng, Tang Tiếu vỗ tay điên cuồng, dựa theo suy đoán trước mặt, một số người của thế giới tương lai có thể không làm được việc lật xem mấy lần là trực tiếp thuộc hết được đâu! Xem ra trong chuyện học thuộc, cô cũng từ con gà ở cấp thấp nhất thăng lên làm con gà cấp trung rồi!!
Người trong đoàn làm phim nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của Tang Tiếu, trong thoáng chốc cảm thấy như bọn họ xem được một quảng cáo nào đó trên TV, một câu “So easy!” được phát ra tuần hoàn theo ba trăm sáu mươi góc độ.
Đạo diễn Lâm rất ít khi gặp được nghệ sĩ có thể lúc nói chuyện với ông ta không chỉ không sợ hơn nữa có thể biểu hiện rất tự phụ, lúc này ông ta cười một tiếng: “Được, chờ khi cô quay tôi xem xem, cô đừng quên thoại đấy.”
Mặc dù nụ cười của đạo diễn Lâm rất hào phóng nhưng hình dáng mắt của ông ta hơi hung dữ, bởi vậy khi cười, những người khác cảm thấy nụ cười đó dữ tợn lại đáng sợ.
Bọn họ lại nhìn Tang Tiếu không biết gì cả, điên cuồng gật đầu đồng ý, ở trong lòng thở dài thật sâu, hy vọng cô nhóc có thể chịu được sự mài giũa của đạo diễn Lâm, tuyệt đối đừng để ngày đầu tiên đến đoàn phim là đã làm ầm ĩ không quay nữa.
Bộ phim trước đó có một nam nghệ sĩ ghét bỏ hoàn cảnh bẩn thỉu, lúc thì không quay lúc thì tức giận, kết quả anh ta bị đạo diễn Lâm đuổi ra ngoài không nói, làm liên lụy những người khác của đoàn làm phim tiếp nhận áp suất thấp trong một tuần ròng rã của đạo diễn Lâm.
Khoảng mười phút sau, Tang Tiếu mang theo trang phục rất bẩn chuẩn bị sẵn sàng trước ống kính, tóc buộc đuôi ngựa tán loạn hơi rũ xuống, trên quần áo cũng dính bùn đất và lá cây lộn xộn.
“Ngôn Vãn, vừa rồi không phải chị nói đã thuộc rồi à, có định thả lỏng cảm xúc không?” Trợ lý thấy Tịch Ngôn Vãn một lần nữa mở kịch bản lời thoại ra thì không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Tịch Ngôn Vãn nhìn Tang Tiếu, nhẹ giọng thở dài: “Chị cũng chỉ nhớ lời loại của chị và đối thủ, không đủ kính nghiệp.”
Nếu như chị ấy không học thuộc lời thoại trong kịch bản, lỡ như khi nào đó Tang Tiếu tâm huyết dâng trào hỏi chị thì sao, nếu Tang Tiếu đã nhìn chị ấy với lớp kính filter dày tám ngàn mét thì chị ấy không thể làm Tang Tiếu thất vọng được!
Trợ lý:???
Chị đều đã học thuộc lời thoại của đối thủ rồi, như thế mà còn không gọi là kính nghiệp à?
Quá trình quay phim có đôi khi không quay theo trình tự kịch bản, nói không chừng ngày đầu tiên bạn vừa tới đoàn làm phim là đã phải quay tập cuối trước rồi.
Tang Tiếu làm vai phụ, phần diễn của cô được quyết định bởi trình tự quay của nhóm diễn viên chính, trước mắt, trong đoàn làm phim đang quay tình tiết đoạn cuối của phim.
Trong lúc chiến đấu, hai người Tang Tiếu và Tần Yên diễn vai thành viên của nhóm nghiên cứu bị lạc với đại đội quân đồn trú, Tần Yên vốn vì tiền mới chăm sóc vị thiên kim tiểu thư này, bây giờ đứng trước sự sống và cái c.h.ế.t thì ai rảnh mà quan tâm cô nữa?
Tần Yên ghét bỏ Tang Tiếu liên tục làm liên lụy, dứt khoát mượn lý do tìm đường để vứt bỏ Tang Tiếu, một thân một mình chạy trốn, nhưng trời xui đất khiến bị trượt chân, mắt cái chân bị trật không thể động đậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT