Chột dạ?

Anh có thể có loại cảm giác chột dạ ư?

Ngay sau đó, Quý Kỳ Tây nhìn về phía video trên di động, tự giác lấy cớ cho mình.

Việc anh khoe khoang vừa rồi rất giống con công đực xòe đuôi bậy bạ, ấu trĩ muốn chết. Cho nên cái đó cũng không gọi là chột dạ, đơn thuần là hổ thẹn. Hổ thẹn một người trưởng thành mà lại ấu trĩ.

“Anh có thể dạy em chơi không?” Tang Tiếu đầy mong chờ, trên mặt ngập khát khao, rất nghiêm túc nói: “Em cũng muốn chơi!”

Nếu như là lúc trước, có lẽ Tang Tiếu không dám hỏi trực tiếp sợ làm không được lại làm mọi người thất vọng.

Nhưng sau ván trượt ở "Tốc độ cao lao về đích" và hạng nhất ở "Sinh tồn trong phòng kín" đều làm Tang Tiếu hơi nhận rõ một chút thực lực của mình. Cô đã thoát khỏi phạm trù đồ cùi bắp dưới đáy, bay lên một đẳng cấp mới. Ở thế giới tương lai có một vài người còn kém cả cô!

Bé Tang Tiếu không bao giờ còn đứng thứ nhất từ dưới đếm lên nữa!

Quý Kỳ Tây tự thấy anh đã khép cái đuôi công xòe ra khó hiểu của mình. Anh nhướng mày như đang xác nhận: “Em muốn học diều lượn?”

Tang Tiếu gật đầu: “Đúng! Diều lượn!”

“Được.” Anh cũng không phân ra gì mà có thể học hay không thể học. Đời người cũng không dài. Nói không chừng đến lúc c.h.ế.t rồi cũng chưa học được: “Chờ em quay xong bộ phim này thì anh sẽ dạy. Trong lúc đó, anh sẽ nói cho em một vài kỹ năng cần phải nắm giữ. Em học lý thuyết cơ sở trước, phương diện thể lực cũng phải bảo đảm. Đến lúc đó có thể trực tiếp thực hành.”

Tang Tiếu vừa chuẩn bị đồng ý. Cô đột nhiên dừng lại, thật cẩn thận liếc Quý Kỳ Tây: “Quay xong bộ phim này anh không làm người đại diện cho em nữa, cũng có thể dạy à?”

“Ai nói anh không làm người đại diện…”

Nói đến một nửa, Quý Kỳ Tây im bặt. Đúng vậy, hai người bọn họ có hợp đồng ba tháng. Móe, thằng nhóc Sầm Luật kia nói ba tháng cái gì chứ...

Anh bình tĩnh xoay chủ đề: “Dù sao việc đã đồng ý với em thì anh sẽ không đổi ý. Em chờ học là được.” Nghe vậy, mặt mày Tang Tiếu lập tức hớn hở, cả người đều tươi đẹp hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe: “Cảm ơn anh!”

Quý Kỳ Tây nhìn Tang Tiếu cười. Anh đột nhiên cảm thấy hôm nay mình xung khắc với diều lượn, dù sao cả người cũng không dễ chịu: “Đúng rồi, chuyện em và Quế Qua có nội tình gì? Em kể xem, anh giúp em xả giận.”

Chuyện liên quan đến Tang Tiếu và Quế Qua, anh có thể tìm người đi điều tra. Nhưng trước kia không quen biết thì cũng thôi, sau khi quen nhau, anh cho rằng nên hỏi thẳng Tang Tiếu mà không phải âm thầm cho người điều tra đi làm gì.

“Chuyện kia á…” Tang Tiếu lẩm bẩm sau đó nói ra đầu đuôi chuyện năm đó.

Thật ra, chuyện nguyên chủ và Quế Qua nói ra cũng đơn giản. Một buổi chiều ngày nọ nguyên chủ ở phòng hóa trang gặp được Quế Qua đang sờ soạng người đóng vai quần chúng, ỷ vào địa vị nghệ sĩ hơi nổi để bắt nạt người đóng vai quần chúng là nghệ sĩ kém nổi.

Nguyên chủ không nói hai lời ném người ra ngoài.

Lúc đó, phòng hóa trang chỉ có ba người bọn họ, nhưng trong suốt ba ngày tin đồn xuất hiện trên mạng, người tố giác lúc đó lại là người đóng vai quần chúng kia. Lúc ấy nguyên chủ vốn không còn muốn làm nghệ sĩ nữa. Cô nhìn người lúc trước được mình giúp lại đ.â.m sau lưng mình, cũng lười đáp trả.

Ba người Quất Tử vẫn luôn ngồi ở ghế sau. Sau khi nghe được đầu đuôi câu chuyện năm đó từ trong miệng Tang Tiếu, một đám vô cùng kinh ngạc. Cho dù đã ở chung một thời gian, biết được bản tính của Tang Tiếu không xấu, các cô cũng không nghĩ tới Tang Tiếu và Quế Qua lại liên quan đến loại chuyện này.

Quý Kỳ Tây trầm mặc vài giây. Sau đó anh lắc lắc màn hình di động đã khóa trong tay: “Tang Tiếu, lần sau nếu lại làm chuyện tương tự thế này, nhớ phải lấy điện thoại ra.”

“Lấy di động?”

“Đúng vậy.” Anh trả lời ngắn gọn sau đó nở nụ cười: “Mở chế độ ghi âm của điện thoại ra. Trước khi làm bất cứ chuyện gì, mặc kệ là chuyện tốt hay là chuyện xấu, em đều phải bảo đảm không có nhược điểm rơi vào trên tay người khác.”

Anh nói xong, hất cằm về phía Miêu Miêu ngồi ghế sau: “Em cũng có thể học Miêu Miêu mang theo bút ghi âm.”

Lúc Miêu Miêu còn làm trợ lý cho Quý Lâm Xuyên, có thể nhớ mang bút ghi âm, cũng là vì Quý Kỳ Tây yêu cầu.

Thời gian dài, Miêu Miêu dưỡng thành thói quen. Sau đó, lúc Tang Tiếu và Chương Kiều giằng co, không thể nghi ngờ đã có tác dụng.

Dứt lời, Quý Kỳ Tây nhìn những tòa cao ốc ngoài cửa sổ xe, duỗi tay xoa xoa đầu Tang Tiếu. Khi anh lên tiếng lần nữa thì rõ ràng đã mang theo ý cười: “Dù sao vẫn còn đủ thời gian lên máy bay. Em lấy được hạng nhất 'Sinh tồn trong phòng kín', anh mời em ăn kem nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play