[Có lẽ đây là điều cơ bản nhất của một bà hoàng ra vẻ chăng?]
[Mấy người đang cười cợt nghiêm túc đó à? Một mật mã đơn giản như vậy không nên xuất hiện trong "Sinh Tồn Trong Phòng Kín"! Rõ ràng đó là bằng chứng thép thứ hai cho thấy tổ chương trình và Tang Tiếu có mờ ám!]
[Cái ông cứ nói tới nói lui kêu có mờ ám câm mồm đi được không vậy! Nếu thật sự có mờ ám thì Thi Dung cũng tham gia đấy thây? Lúc đầu Tang Tiếu hoàn toàn không muốn nhập mật mã nhưng Thi Dung cứ đẩy người ta tới cửa. Tôi không tin sau khi nghiên cứu hết đống báo, trong lúc mù quáng thử mật mã những người khác lại không thử nhập 0712!]
"Trên giường có vết máu!" Nghệ sĩ nữ trong nhóm bốn tên là Thẩm Ngư. Cô ấy chỉ vào vết m.á.u trên giường kêu lên, sau đó cúi người nhặt con d.a.o trang trí để trên sàn: "Trên d.a.o cũng có nữa."
Nghe vậy, những người khác cũng xúm lại xung quanh. Người kiểm tra con d.a.o trang trí, người lục tung mọi thứ lên tìm manh mối, người lại đi tìm chỗ kỳ lạ ngoài ban công.
Thấy gợi ý mật khẩu của máy tính trong phòng là mã Morse, Tề Thịnh nhanh chóng mở máy tính, trích xuất camare giám sát bên trong.
Anh ngước mắt lên, đang định nói cho mọi người biết phát hiện của mình, vừa quay đầu lại, vẻ mặt hơi sượng một chút: "Tiếu Tiếu và Ly Nguyệt đâu?"
Mặc dù bây giờ họ đang hợp tác làm việc tập thể, nhưng nói thế nào thì chính Tang Tiếu cũng là người mở cánh cửa mật mã, thế nên bọn họ không thể giành hết manh mối được.
Lộ Chúc Chúc từ ban công thò đầu ra, vuốt lại mái tóc rối bù: "Hai người bọn họ đi sang phòng đối diện mò mật mã rồi."
Nghe vậy, bàn tay đang lục tủ của Quế Qua hơi khựng lại một chút, trong đầu cân nhắc xem nên giải mật mã của căn phòng đối diện hay lục tìm manh mối của căn phòng hiện tại.
Khả năng tìm ra manh mối trước mặt quá thấp, nếu một chốc nữa không đoán được mật mã của căn phòng đối diện, manh mối lại bị người khác tìm ra, thế thì căn bản là mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, anh ta cũng không tin mèo mù có thể vớ được chuột c.h.ế.t đến hai lần. Đợi bọn họ tìm xong manh mối rồi đi giải mã vẫn kịp.
Những người khác cũng không di chuyển, so với việc giải một khoá mật mã không biết khi nào mới mở ra, tỷ lệ phục thù từ việc tìm ra và phân tích manh mối trước những người khác vẫn cao hơn.
Một bên khác, Tang Tiếu nhìn ánh mắt sáng ngời của Cố Ly Nguyệt, cô có chút khổ não: "Nguyệt Nguyệt, cậu làm cái gì thế?"
Cố Ly Nguyệt vô cùng phấn khích, múa máy hai tay: "Tang Tiếu, vừa nãy cậu nói gì mà mật mã đơn giản ấy, dạy lại cho tôi đi, nói xong tôi lại nhập nhập nhập vào cái ổ khoá mật mã!"
Biết đâu cô ấy mèo mù vớ được cá rán thì sao! Tang Tiếu:...
Trước khi đến chương trình, cô cảm thấy ngoài bản thân mình ra, mọi người xung quanh đều rất lợi hại. Nhưng bây giờ cô đột nhiên nghi ngờ rằng có thể trước đây mình đã hiểu lầm Nguyệt Nguyệt rồi, có lẽ Nguyệt Nguyệt không phải đồ "cùi bắp" đứng thứ hai từ dưới đếm lên mà nói không chừng chính là "đồ cùi bắp" đứng thứ nhất từ dưới đếm lên ấy chứ!
Sau khi cân nhắc trong lòng, Tang Tiếu hỏi một câu rất thực tế: "Vậy cậu có muốn nhập mật mã không?"
Tay Cố Ly Nguyệt hơi khựng một chút, cô ấy cảm thấy như mình bị dội một gáo nước lạnh vào đầu: "Không."
Cô không muốn sang phòng đối diện tìm manh mối cùng những người khác. Một khi tìm được manh mối, những người khác sẽ hùng hồn phân tích, chỉ có mỗi cô cầm được mang mối là hỏi gì cũng không biết, xấu hổ biết bao nhiêu.
Thay vì đi phân tích câu chuyện dựa vào manh mối, tìm mật mã vẫn tốt hơn một chút.
Cố Ly Nguyệt ỉu xìu bĩu môi lấy ra một tờ báo: "Mật mã của một cái khoá khác sẽ ở trên báo à?" . Tr𝓊𝘆ệ𝙣 cop 𝘁ừ 𝘁ra𝙣g ( 𝘁 r 𝓊 m 𝘁 r 𝓊 𝘆 𝗲 𝙣.V𝐍 )
"Không biết nữa." Tang Tiếu thành thật lắc đầu. "Nhưng tôi cảm thấy trên nhật ký đã có một mật mã rồi, cả bốn tờ báo mà không có mật khẩu thì quá là bất công đi."
Cố Ly Nguyệt:...
Cư dân mạng:...
Công bằng cái quái gì không biết.
Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt đã thử nhập mật mã là thời gian xảy ra các vụ nhảy cầu được đăng trên báo một lượt, không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại.
Thấy vậy, Tang Tiếu không hề nản lòng, đối với cô mà nói, thất bại là bình thường, ngược lại thành công mới là bất bình thường.
"A, Tang Tiếu." Cố Ly Nguyệt run giọng kêu, cô ấy đẩy đẩy Tang Tiếu đang cúi đầu chăm chú xem báo, gần như sắp khóc tới nơi: "Cô ta, cô ta lại tới nữa rồi kìa."
Tang Tiếu ngẩng đầu nhìn theo hướng Cố Ly Nguyệt chỉ, hoá ra là NPC ma nữ đồ đỏ lại xuất hiện một lần nữa, nhưng cô ta lại không hề bước vào, như thể căn phòng này có một hạn chế gì đó với cô ta.
Lúc ở tông môn, Tang Tiếu đã học được một vài kiến thức về bắt quỷ và siêu độ. Vừa nhìn thấy trạng thái của NPC, cô lập tức áp dụng những gì mình học được: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta không cần phải giả vờ, à không, chúng ta không cần phải sợ, cô ta không thể vào căn phòng này đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT