“Được, vậy Khương đại ca, phiền toái ngươi nhóm lửa giùm ta đi.”
“Được.”
Vốn dĩ Khương Mẫn đi lên từ một học đồ trong bếp, cho nên hắn cực kỳ am hiểu mấy chuyện nhóm lửa này.
Lê Tường thử thử nhiệt độ của nồi sắt, cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, nàng mới đổ ba bát hạt mè vào trong đó.
Sau đó, nàng vừa dùng cái xẻng đảo đều mè, vừa dùng miệng thổi. Rất nhanh, những phần xác mè lẫn lộn bên trong đã được thổi bay toàn bộ. Chờ đến khi những hạt mè trong nồi bắt đầu nổ lách tách, Lê Tường mới để cho Khương Mẫn tắt lửa.
Giữ nguyên độ nóng trong chốc lát nàng mới bỏ hạt mè ra bên ngoài cho nguội.
Chưởng quầy Miêu tò mò nhón một chút, bỏ vào trong miệng nhấm nháp, thật là thơm! Trước giờ hắn chỉ biết mè để ép dầu, chứ chưa từng ăn hạt mè rang như vậy. Hiển nhiên tiểu nha đầu này thực sự có chút bản lĩnh.
“Chưởng quầy Miêu, phiền ngươi nhờ người băm miếng thịt này thành nhân cho ta.”
“Chuyện này dễ mà, Giang Tiểu Tứ, tới băm thịt.”
Lão gia hỏa không sai được, nhưng tiểu nhân thì vẫn có thể.
Một tiểu học đồ nghe lời cầm thịt qua một bên thịch thịch thịch băm. Trên bàn còn lại cải trắng và rau hẹ, cũng có từng người đi lên mang qua một bên xử lý. Lê Tường chỉ cần phụ trách nghiệm thu là được.
Chờ sau khi tất cả nguyên liệu đã được xử lý xong xuôi, phụ thân nàng cũng mang theo đống bột nở kia trở lại.
“Khương đại ca, ngươi tới ngửi thử coi, nhớ kỹ loại mùi vị này nhé.”
Lê Tường vẫy tay một cái, Khương Mẫn lập tức đi tới gần, nghiêm túc cẩn thận ngửi thứ nàng vừa chỉ.
“Mùi vị này là…… Chua? Nhưng trong vị chua lại có mùi hương lúa mạch. Có chút giống mùi cục bột để lâu bị bốc mùi.”
“Đúng vậy, là cục bột để lâu bị bốc mùi, nhưng không phải hỏng, nó chỉ lên men thôi. Khi nhồi bột, nhất định phải bỏ thứ này vào, như vậy, lúc hấp bánh thì bánh sẽ mềm xốp.”
Lê Tường chỉ huy Khương Mẫn đổ năm cân bột mì ra, dạy hắn tỷ lệ giữa bột mì và nước, lại đem dùng nước ấm hoà tan bột nở rồi mới bỏ vào trong bột mì.
“Nhất định phải dùng nước ấm pha cùng, nếu dùng nước lạnh, vậy bột mì sẽ cứng, tương đối thích hợp để dùng làm mì sợi.”
“Sau khi nhào xong cục bột, cần để nó nghỉ nửa canh giờ cho nó lên men, nếu thời tiết quá lạnh có thể đặt vào trong nồi sắt nóng nhưng không cần duy trì lửa lò.”
“Sau khi làm xong, cần giữ lại một phần bột lên men, để lần sau lại tiếp tục dùng nó làm phần dẫn dắt.”
Khương Mẫn rất nghiêm túc ghi nhớ những lời nàng nói, từ công đoạn ủ bột đến phần cán mỏng làm vỏ bánh bao, tất cả hắn đều ghi nhớ thật cẩn thận.
Chờ sau khi ủ bột xong, lại cán thêm một xấp vỏ, Lê Tường bắt đầu trộn nhân.
“Tuy không thể dạy cho ngươi công thức làm nhân bí truyền của nhà ta, nhưng ta có thể dạy ngươi cách khiến những phần nhân bình thường trở nên ngon hơn.”
Hiện tại, trong nhà bếp chỉ có những phần nguyên liệu nấu ăn như vậy, cho nên Lê Tường muốn dạy hắn làm bánh bao nhân mè đường, bánh bao nhân thịt heo rau hẹ, bánh bao nhân thịt lợn hành hoa. Khương Mẫn học một hồi vậy mà lại thực sự có vài phần tôn kính Lê Tường như sư phụ của hắn.
Trước nay, chưa bao giờ hắn nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ học được thật nhiều thứ hữu dụng từ một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi. Ví dụ như trộn nhân, còn phải cho thêm những gia vị như dầu hào, ngũ vị hương, bột tôm… vân vân, thêm nhiều thứ như vậy, hương vị sẽ không trở nên kỳ quái ư?
Mười lăm phút sau, lồ ng hấp được mở ra.
Tới khi chưởng quầy Miêu nhìn thấy những cái bánh bao trắng trắng mập mập trong lồ ng hấp, giống y như những thứ hắn từng được ăn, trong lòng hắn cũng kiên định hơn một nửa rồi. Tới khi hắn được nếm thử bánh bao mè đường kia, hắn đã không còn do dự chút nào nữa.
Chỉ biết vị đường trắng ngọt ngào, bao lấy từng hạt mè rang thơm ngào ngạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT