Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

chương5: Bao Nuôi


2 tháng


 

 

     Trình Đông Húc cũng không phải người hay tính toán chi li.

     Sự không vui lúc này, là kết quả lên men cả một ngày sau khi rời khỏi Hãn Hải Quốc tế vào sáng nay. 

     Anh nhận ra mình có khá năng mất kiểm soát.

     Đối với nguyên nhân mất khống chế, sẽ  có cả sự khám phá cùng phòng bị, khám phá được giấu giếm rất sâu, nhưng phòng bị lại có thể biểu hiện ra ngoài qua thái độ  lạnh lùng cùng xa cách. 

     Cố Tinh khẽ giật mình, sau đó liền nhận ra mình đã sai ở đâu.

     Làm một thế thân nhỏ yếu, đáng thương, bất lực, cậu dường như đã tỏ ra quá mức thân thiết.

     Cố Gia cũng không thể trở thành nhân tố hạn chế cử chỉ và lời nói của cậu.

     Nhưng Trình Đông Húc lại có thể.

     Làm nhân vậy công chính của thế giới này, Trình Đông Húc bất kể phương diện nào đều là tốt nhất.

     Tốt đến mức Cố Tinh không nỡ lướt qua liền thôi.

     Có mất mới có được.

     Cố tổng đem tính cách góc cạnh  bên trong mình gói lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ lại bối rỗi : " Tôi nghe thấy bác sĩ sáng nay gọi như vậy, không thì... Trình Đông Húc?"

     Nếu như gọi hai tiếng “ anh Húc”, chỉ một số ít người ở thành phố này mới có tư cách được gọi. 

Thì ba chữ “Trình Đông Húc”, có thể nói ra ở trước mặt chính chủ, đại khái chỉ đếm trên đầu ngón tay.

     Trình Húc Đông vuốt vuốt mi tâm : "Gọi anh Trình."

    Anh rõ ràng đến đây là để vật nhỏ này nhận ra rõ địa vị của mình, nhưng vừa mới vào cửa còn chưa có làm gì, đầu tiên đã xoắn xuýt ở chỗ xưng hô cả nửa ngày.

     Có mấy lời cũng không thích hợp để bà Phùng nghe thấy.

     Hai người lên lầu.

   Bà Phùng đứng nhìn ở chân cầu thang, im lặng mà thở dài.

     Trình tiên sinh không thể chê vào đâu được, với Cố thiếu gia lại xứng đôi, thế nhưng là thái độ có chút hung giữ, nếu  đem người doạ chạy mất, khi đó hối hận cũng không kịp. 

     Cố Tinh co người trong ghế sô pha, như vậy có thể giảm bớt áp lực cho phần eo, không đến mức quá đau.

     Cậu có vẻ ngoài quá mức mê hoặc, chỉ cần yên tĩnh một chút, liền có một loại cảm giác nhu thuận mặc cho người ta khi dễ.

     Trình Đông Húc có một loại ảo giác như mình đang bắt nặt người ta.

     Chẳng qua điều này cũng không thể làm anh thay đổi lời muốn nói, nhiều lắm là cung cấp cho Cố Tinh điều kiện tốt một chút.

     Cố Tinh nhìn ngón tay người đàn ông đối diện khớp xương rõ ràng đan vào nhau, chân dài vắt chéo, trong đầu suy nghĩ miên man.

     Đối với lời nói bình tĩnh lạnh lùng của Trình Đông Húc, câu được câu không đáp lại.

     Thế là,

     Sau hai mươi phút, hai người thành công có chung nhận thức.

     Cố Tinh chính thức có công việc , trở thành đối tượng bao nuôi của Trình Đông Húc.

     Thời gian duy trì mỗi quan hệ bao nuôi tạm thời là một năm, quyền gia hạn và quyền chấm dứt, tất cả đều dựa vào Trình Đông Húc.

     Cố Tinh nghĩ thầm, cũng không đến một năm, nửa năm sau Lâm Tri Thư  sẽ trở về.

     Mua bán không thành, nhân nghĩa còn đó, cậu lúc đó không chừng còn có thể tham gia vào hôn lễ của bọn họ, tăng họ một bao lì xì lớn chẳng hạn. 

     Dáng vẻ mơ màng của Cố Tinh, khiến  Trình Húc Đông rất không vui.

     Anh chống tay lên bàn đứng giậy, đi qua bàn trà cầm cằm thiếu niên : " nhớ rõ thân phận của cậu, cậu chỉ xứng làm ấm giường cho tôi, về cái khác đừng có tốn công mơ mộng,  nếu không tự mình gánh lấy hậu quả."

     Trình Đông Húc cũng không sợ Cố Tinh có thể làm gì với anh.

     Chỉ là nhìn bộ dạng đơn bạc của  vật nhỏ này, tính tình lại mềm yếu.

     Nếu như sau này thích anh quá lại không có kết quả, mặc kệ là tìm đến cái chết hay sống trong buồn bã hao tổn tinh thần, đều không có cái gì tốt.

     Cho nên, tốt nhất vẫn là nói sớm phòng hờ khả năng có thể say ra.

     Cố Tinh nước mắt đầm đìa, đau.

     Trình Đông Húc buông tay ra, nới lỏng cúc áo sơmi, nói với Cố Tinh︰ "Đi phòng bên cạnh  tắm rửa."

     Cố Tinh trong lòng run rẩy, nhanh trong lắc đầu : "Để qua mấy ngày nữa được không? Tôi vẫn còn đau."

     "Tôi không có đói khát như thế! Chỉ đi ngủ thôi, không tắm rửa, không cho phép lên giường!" Trình Đông Húc vỗn dĩ nổi lên hững thú, cảm súc lẫn lộn sự buồn bực khó nói. 

     Chỉ là hình ảnh trong đầu có chút không khống chế được. 

     Đêm hôm đó, hai người đều hơi mất kiểm soát, anh chạm nơi nào của vật nhỏ kia cũng đều để lại dấy vết, nên thật sự cần phải nghỉ ngơi. 

     "Được." Cố Tinh chầm chậm đi sang phòng sát vách.

     Chẳng là cậu sau bữa cơm chiều đã tắm rửa qua, chỉ đơn giản rửa mặt, liền về nằm vào ổ chăn trên giường.

     Cố Tinh cũng  không thực sự buồn ngủ, từ tin nhắn của người quản lý Tề Tu, xác định sau tám ngày nữa bắt đầu quay phim mới, lại chơi geme trong chốc lát.

     Chuông báo thức điện thoại kêu lên, đúng chín giờ.

     Phòng tắm bên trong phòng ngủ, tiếng nước vẫn còn vang lên. 

     Cố Tinh cảm thấy đều là đàn ông với nhau, nếu Trình Đông Húc tắm bình thường hẳn cũng không đến cả nửa giờ. 

     Bá Tổng công chính đây là thèm muốn thân thể của mình rồi?

     Khóe môi câu lên một vòng cung vui vẻ, Cố Tinh đưa điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường, nhắm mắt đi ngủ.

     Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

     Trình Húc Đông không nghĩ tới bên mình đột nhiên thêm một người ngủ cạnh, bản thân lại có thể ngủ ngon một đêm. 

     Có điều,  tư thế ngủ của Cố Tinh thực sự rất đứng đán.

     Hai người mỗi người một bên , nước sông không phạm nước giếng, mười phần an ổn.

   Sau ngày hôm đó, điện thoại Cố Tinh lại có thêm một số liên lạc. 

  Trợ lý của Trình Đông Húc, Tống Cần

     Dựa theo lời của Trình Đông Húc, về sau Cố Tinh muốn có cái gì, chỉ trong phạm vi nhất định, đều có thể tìm đến Tống Cần sắp sếp.

     Bao gồm cả tài nguyên trong giới giải trí.

     Cố Tinh đối với điều này vui vẻ tiếp nhận.

   Thời điểm cậu còn là Cố tổng, trợ lý là người được dùng nhiều nhất, thuận tay lại thuận tiện, rất không tệ.

   Bốn ngày  sau đó, Trình Đông Húc vẫy chưa trở lại. 

     Thân thể Cố Tinh đã khôi phục, một số phương diện lại bắt đầu nổi lên suy nghĩ lộn sộn.

     Sau đó liền phải vào đoàn phim, cơ hội vui chơi cũng không có nhiều.

     Cố Tinh chụp ảnh mâm cơn bà Phùng nấu, gửi cho Trình Đông Húc.

     Nhìn thấy bàn tay thon dài bên cạnh dĩa sứ trong tấm ảnh, ánh mắt Trình Đông Húc ngưng lại: “Hãn Hải Quốc Tế, vệc tôi bảo anh làm như thế nào rồi?”.

     "Số vỗn cơ bản là năm triệu, tiền sinh hoạt tháng này là năm mươi vạn, quần áo, trang sức, đều đã đặt mua đủ cả." Tống Cần trả lời.

     "Cậu ta... Lúc ấy đang làm cái gì?"

     Trọng điểm không là đang làm gì, mà là thái độ đối với những món đồ đột nhiên có được, Tống Cần nghĩ thầm.

    Anh ta thiếu chút nữa kiềm chế không được biểu cảm quỷ dị, cân nhắc nói : "Cố thiếu gia nhìn qua, rất thích."

     Trên thực tế,

     Lúc ấy thiếu niên kia mặc áo ngủ làm ổ ở trên sô pha, một bên không biết đang xem tài liệu gì đó, một bên lại ăn dâu tây đỏ mọng.

     Mặc dù có chút nhàm chán, nhưng Tống Cần cảm thấy người ta toàn thân trên dưới tản ra bốn chữ : Cuộc đời bình yên.

     Về phần những đồ vật kia, thiếu niên chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó đối với anh ta hơi gật đầu, nhạt nhẽo cười một tiếng : "Cảm ơn, anh có ăn dâu không?"

     Tống Cần là một người rất biết điều, nhưng trời đất sai khiến, anh ta lại tiếp nhận đĩa thiếu niên đưa tới.

     Nhưng ngược lại không ăn, chỉ là bởi vì khoảng cách gần chút, nhìn thấy tài liệu thiếu niên cầm trong tay, hoặc đúng hơn là kịch bản.

     Bìa kịch bản có dòng chữ to đen nhánh : « sư tôn, yêu ta thêm lần nữa»

     Thật sư là... khá bất ngờ.

      Anh ta từng điều tra qua, Cố Tinh tính cách ôn hòa, cũng không phải là người giỏi việc từ chỗi, bị Cố Gia một mực chèn ép ác liệt.

     Chỉ không bình thường ở chỗ kiên quyết không từ bỏ, chính là việc tiến vào ngành giải trí làm minh tinh.

     Bởi vì bị Cố Gia chèn ép, dù có giá trị nhang sắc cực cao ngược lại thế nhưng tài nguyên bị hạn chế tới mức đau lòng. 

     "Cố Thiếu, tập đoàn Cẩm Giang cũng có tri nhánh trong ngành giải trí, cậu nếu cần cái gì, có thể trực tiếp nói thẳng với tôi." Tống Cần nhớ kỹ mình lúc ấy nói như vậy.

     "Cảm ơn ý tốt của trợ lý Tống, tôi biết rồi." Thiếu niên cười tươi, đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.

     Vào giờ cơm tối, Trình Đông Húc đến Hãn Hải Quốc Tế.

     Đối vỡi cơm tối cùng đồ tráng miệng có cung đánh giá : "Khá tốt."

     Cố -tráng miệng sau bữa ăn-Tinh, trong lần cuối cùng, vùng vẫy thoi thóp, nghĩ muốn bò vào chăn của mình, không cẩn thận một bàn tay chạm vào bả vai Trình kim chủ.

     Sau đó, liền bị túm lại một lần nữa, a a um um thêm một hồi lâu. 

 

 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play