Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

chương4: Nghiêm Túc


2 tháng


 

     Điện thoại được kết nối, truyền ra âm thanh gào thét: "Cố Tinh! Trong nhà hiện tại tình huống như thế nào mày không rõ sao? Còn nổi lên tính nết trẻ con, nhất định phải để cha mày phá sản nhảy lầu chết đi mày  mới vừa lòng!!!"

     Cố Tinh có loại cảm giác người bên kia điện thoại,  nước bọt đều đang phun hết lên mặt cậu, đưa điện thoại di động cầm xa một chút.

     Chờ cho Cố Hằng Viễn thở hổn hển, nghi ngờ hỏi mình tại sao không nói chuyện, Cố Tinh chầm chập đáp: " ông tuyệt đối không được nhảy lầu."

     Cố Hằng Viễn yên tâm, là ông ta biết đứa con trai này còn nhớ tới tình phụ tử.

     "Việc nhảy lầu, mẹ vừa qua đời ông liên tái hôn về sau tôi nghĩ tới, chỉ là đầu giống trái dưa hấu tương tự mà vỡ vụn, ruột đều bay tứ tung khắp nơi, rất không có mặt mũi." Cố Tinh tay ra hiệu cho bà Phùng  đem canh đặt trên bàn trước mặt: "Nếu không, vẫn là chọn cái chết nhẹ nhàng đi, ra nước ngoài có thể tiến hành, chúng ta cùng đi, mẹ hẳn là sẽ thật hân hạnh khi gặp ông."

     Chết lại chết, bà Phùng nghe thấy sau lưng nổi lên cơn gió lạnh.

     Tay run một cái, canh sém chút rơi trên mặt đất.

     Một bày tay thon dài trắng nõn đưa tới, vững vàng  tiếp được bát canh.

     Cố Tinh đem canh đặt lên bàn, giọng nói  mang một loại thích thú : "Ông cảm thấy thế nào?"

    Cậu không phải nói mê sảng, chỉ là nói ra lời trong lòng nguyên chủ. 

     Băng dày ba thước không phải ngày một ngày hai tạo thành,  nghĩ tới cái chết trong đầu nguyên chủ ngày nào cũng có, có đôi khi cũng sẽ nghĩ tới việc mang theo người cha Cố Hằng Viễn này đi cùng.

     Cố Hằng Viễn khi mẹ nguyên chủ qua đời không đến ba tháng liền cùng người đàn bà khác đăng ký kết hôn.

    Phu nhân mới không phải dạng vừa, còn mang theo đứa em cùng cha khác mẹ so với nguyên chủ nhỏ hơn vài tuổi về, điều này khiến cho nguyên chủ càng thêm đau lòng.   

     Đáng tiếc nguyên chủ cuối cùng từ bỏ ý nghĩ này, một mình chấm dứt sinh mệnh.

     Cố Tinh cảm thấy, đem những lời này nói cho Cố Hằng Viễn là rất cần thiết, mặc kệ ông ta có muốn nghe hay không.

      Làn da Cố Hằng Viễn mụn nổi thành từng đám.

     Giọng nó đầu bên kia điện thoại, ôn hòa hòa hoãn như mọi khi, nhưng chính bởi vì bình tĩnh nói ra lời kinh khủng mới càng khiến người ta cảm thấy kì quoái cùng sợ hãi.

     Cảm giác giống lời bà Lưu nói, Cố Tinh tâm lý có điều bất ổn.

     Cậu sẽ vì bị bắt ép quá mức, mà nổi điên đi?

     Trình Gia còn có hơn phân nửa tiền chưa thanh toán, Cố Tinh lúc này không thể xảy ra chuyện gì.

     Chỉ là nhắc lại để cậu làm Trình Đông Húc hài lòng, lại sợ Cố Tinh không chịu nghe lời.

     Chờ một chút đi.

     Cố Hằng Viễn dù không cam lòng, nhưng lại không dám nổi giận trách cứ, duy chì giọng điệu an ủi Cố Tinh, sau khi cúp điện thoại lại phân phó thư ký chuyển một khoản tiền cho Cố Tinh, dặn dò cậu tùy tiện mà tiêu, ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.

   Bà Lưu làm việc trong phòng bếp, thực tế thì vểnh lỗ tai nghe lén quá trình Cố Tinh bị mắng.

     Sau đó liền bị Cố Hằng Viễn trông thấy trút giận lên người, nhận định là bà ta  không chăm sóc tốt cho Cố Tinh, bị mắng một trận, còn bị trừ ba tháng tiền lương.

     Cố Tinh không xem Cố Hằng Viễn ra gì, kể cả thông báo mới chuyển khoản vừa nãy.

     Hiện tại tiền đối với cậu chỉ là một chuỗi dãy số,  đã nhìn thấy qua đỉnh núi Everest, một đống đất nhỏ cao một hai mét, chẳng có gì tốt phải kích động.

     Huống chi,

   Đồ vật ở Cố Gia đều thuộc về nguyên chủ, cậu sớm muộn gì cũng sẽ cầm về, đây coi như là lãi suất nhận trước.

     "Thiếu gia, cậu có chuyện gì sao, không bằng tâm sự cùng tôi vài câu?" bà Phùng do dự đi tới, trên gương mặt lộ ra phần e ngại cùng lo lắng : "Mặc dù tôi không giàu có giống cậu, nhưng dù sao cũng đã sống nửa đời người, luôn cứng cỏi hơn chút, nếu có phiền muộn cũng nên tâm sự một chút trong lòng sẽ bớt nặng nề hơn. "

     Con của bà cùng Cố Tinh tuôi tác không chênh lệch nhiều, liền không nguyện ý nhìn thanh niên đẹp mắt có chuyện gì không hay.

     Cố Tinh cười nói : " dì Phùng à, cháu cùng bạn bè đùa giỡn thôi, cháu làm diễn viên, cùng bạn đối thoại kịch bản mà thôi, không có chuyện gì."

   Cậu cười lên có một loại cảm giác nhẹ nhàng như cành liễu nở hoa  trong gió xuân, khiến người ta cảm thấy dễ chịu lại an tâm.

   Bà Phùng  không khỏi nhẹ nhàng thở ra : "Vậy thì tốt rồi, cậu muốn ăn cái gì cứ việc nói, tôi đi làm việc đây."

     Bà cũng không phải là hoàn toàn yên tâm, cầm điện thoại di động lên  mạng tìm kiếm Cố Tinh.

     Thực sự là có hình ảnh cùng thông tin  giới thiệu ngắn gọn về cậu.

     Chẳng qua  khí trất tương đối khác biệt rất lớn, bản thân người thật mắt sáng, sinh khí so với trên ảnh thì tốt hơn nhiều.  

     Toà nhà cao ốc chính tập đoàn Cẩm Giang.

     Trợ lý Tống cảm thấy lão đại nhà mình hôm nay có chút kỳ quái.

     Đi làm so với bình thường muộn hơn nửa giờ thì không nói, còn thỉnh thoảng liếc điện thoại xem thử.

     Cực kỳ nổi bật chủ yếu chính là, trên cánh tay phải còn nhiều thêm dấu răng, cắn còn rất sâu, đều có tơ máu.

     Cũng không phải anh ta nhìn trộm, mà là ngày hè chói chang, tay áo sơmi được cuốn lên một nửa liền nhìn thấy.

     Cũng không biết là ai, dám động thủ trên đầu Hổ vương.

     "Phát ngốc cái gì?" Trình Đông Húc nhăn lông mày : " trợ lý Tống , anh hôm nay rất không tập chung, chuyện như này, tôi không hi vọng nó lại diễn ra."

   Trợ lý Tống  đối diện với tầm nhìn u ám của lão đại nhà mình, hồn phác liền trở về xác, rốt cục không còn lơ đãng nữa. 

  Trợ lý Tống  ôm lấy văn kiện đi tìm bí thư  trưởng phân phói nhiệm vụ.

     Trình Đông Húc cầm cốc đi rót cà phê, trên tay truyền lên một lực, cánh tay không ngoài dự liệu đau nhói, nhắc nhở anh một ít sự việc.

     Anh nhớ tới Tiêu Dẫn đã gọi cho mình  cú điện thoại kia : “ Trình Đông Húc , đứa nhỏ nhà cậu người đầy vết tích, chẳng qua nuôi dưỡng vài hôm là khỏi, chỉ là. …cậu nghiêm túc?”  

     “Nghiêm túc cái gì, đồ chơi được tặng miễn phí, chêu đùa lão già Cố gia mà thôi.”  Trình Đông Húc giật giật khóe môi, nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của mình phản triến tấm kính. 

     Cố Hằng Viễn không biết cái gì gọi là dẫn sói vào nhà, vậy anh sẽ dạy cho lão ta biết.

     Muốn đầu tư đương nhiên là có thể, đợi sau này toàn bộ Cố thị anh nắm trong tay, ông ta không hối hận là được. 

     Về phần Cố Tinh.

     Chuyên phát sinh đêm qua có chút ngoài tầm kiểm soát, chẳng qua cảm giác cũng không tệ, nhìn vào gương mặt kia của cậu, trong lòng Trình Húc Đông  tự nhủ ngày sau cũng là sẽ không đối sử hẹp hòi.

     Chỉ là nhớ tới  vật nhỏ kia một mặt mông lung nhìn mình, lẩm bẩm, trong mắt còn  không thèm che giấu sự thích thú, Trình Húc Đông không khỏi nhíu mày.

     Có chút sự việc, vẫn là sớm nói ra rõ ràng thì mới tốt.

     "Kể hoạch tối nay lùi lại đi, đưa tôi đến Hãn Hải Quốc Tế." người đàn ông tựa ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt đẹp đẽ mê người.

   Trợ lý Tống dừng lại một chút, xác định mình không có nghe lầm, lái xe hướng tới nơi Trình Húc Đông nói.

     Nếu như nhớ không lầm, người ở Hàn Hải quốc tế, là vị Cố thiếu gia đen đủi kia?   

     Mặc dù chuyện ban đầu đã trôi qua hơn nửa tháng, nhưng làm người chướng kiến sự việc, trợ lý Tống hiện tại liên cảm thấy thế giới này thật quá điên rồ. 

     Ngày ấy, trợ lý Tống cùng lão đại của mình đi bàn chuyện hợp đồng, nửa đường bị Cố Hằng Viễn cản lại.

     Lấy thân phận của Cố Hằng Viễn, muốn gặp lão đại nhà mình không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào, cho nên làm ra hành động cản đường  ngược lại không ngoài dự đoán.

     Ngoài ý muốn chính là lão đại nhà mình.

     Anh không thích việc riêng của mình làm chậm công việc,  sắc mặt liền thật không tốt, tỏ vẻ chơi đùa,  cằm nhếch lên : "Nói chuyện hợp tác thì có thể, tôi muốn cậu ấy."

     Theo ánh mắt lão đại nhìn sang, trợ lý nhìn thấy thanh niên trắng tới phát sáng kia. 

     Hoặc là nói, căn cứ vào tư liệu cho thấy hiện tại thì cậu mới tròn 18 tuổi không lâu, vẫn là một thiếu niên?

     Thiếu niên há miệng kinh ngạc, giống động vật nhỏ bị hoảng sợ.

     Càng hoang đường chính là Cố Hằng Viễn, nhìn có vẻ là người đàng hoàn, chần chờ một lát liền lôi kéo Cố Tinh đến trước mặt lão đại nhà mình, nịnh nọt: : "Trình đại thiếu, nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, không bằng..."

     Về sau, Cố Tinh liền bị người nhà Cố gia đóng gói đưa đến một trong những bất động sản của lão đại nhà mình. 

     Giống như tặng đi một con mèo một con chó.

     Trợ lý Tống  hôm qua đi làm việc tại chi nhánh công ty, cũng không ở bên cạch Trình Đông Húc.

     Nếu không, anh ta  hẳn là sẽ không kinh ngạc như thế này.

     Dù sao hôm qua, lão đại nhà mình còn ngủ với thiéu niên nào đó. 

   Thời điểm cửa được mở ra, Cố Tinh đang trong  phòng khách xem phim.

     Trên TV là bộ phim thần tượng nguyên chủ diễn, nhân vật pháo hôi nam ba đối với nữ chính vì yêu mành không được, cuối cùng cả đời không lập gia đình.

     Đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt đẹp mắt đầy mạnh mẽ có chút dữ dàn của Trình Đông Húc, làm Cố Tinh còn có chút ngoài ý muốn.

   Trong nguyên tác gôc, Trình Đông Húc cùng nguyên chủ thân mật nhất, cũng chỉ có một tuần gặp một lần.

     Trình Đông Húc đây là... Ăn tủy biết vị rồi?

     Dù sao không có người nào so với cậu rõ ràng hơn, trước đó,  người nay dường như không có cùng ai làm qua việc đó,  mặc dù khả năng học tập cùng thực hành  có chút nghịch thiên.

     Ai... Đau nhức cũng thật vui vẻ.

     Cố Tinh trên thân chỗ nào cũng đau nhức, không nghĩ là nhanh như thế liền bị nghiền ép lần thứ hai.

     Trình Đông Húc liền gặp thiếu niển làm ổ ở trên ghế sa lon, che miệng ngáp một cái, hai mắt ươn ướt mông lung : " Anh Đông, tôi buồn ngủ, trước tiên có thể đi ngủ không?"

   Anh Đông?

     Âm thanh thiếu niên trong sáng bên trong còn mang một ít mềm mại , hô câu này, tự nhiên mà tùy ý, có loại thân mật khiến người khác không quen.

     Tại thành phố này, người có thể gọi Trình Đông Húc một tiếng “ anh Đông” cũng không hề nhiều.

     Đều bạn bè tốt của anh, hoạc là con cháu của Trình gia. 

     Trình Húc Đông còn nhớ rõ mục đích chính của mình khi đến đây, sự thân mật này của Cố Tinh làm anh liền có chút chói tai.

     Đuôi mắt phượng lộ ra sự lạnh lùng xa cách, có thể thấy rõ ràng chủ nhân nó không vui : "Ai cho phép cậu gọi tôi kiểu này?!"

     


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play