Sau Khi Bá Tổng Trăm Tỷ Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân

chương3: Khinh Thường


2 tháng


 

      Người đàn ông mang đôi mắt đào hoa là bạn từ thủa nhỏ của Trình Đông Húc, Tiêu Dẫn, làm nghề bác sĩ.     

     Cố Tinh đoán Trình Đông Húc không muỗn người khác biết chuyện hai người đã làm, hơn nữa là người có gương mặt vài phần tương tự ai đó, cho nên mới gọi Tiêu Dẫn tới. 

     Trong nguyên tác, nguyên chủ không lâu sau cùng Trình Đông Húc phát sinh quan hệ.

     Lần thứ nhất làm liền phát sốt, người giải quiết hậu quả của việc này là Tiêu Dẫn. 

     Đúng vậy, đó là với nguyên tác gốc

 Đã là giờ thứ hai mươi kể từ khi Cố Tinh đi vào quấn sách này. 

     Cố Tinh tại thế giới của mình, giá trị bản thân lên tới cả trăm tỷ, là bá tông độc đoán trong miệng nhân viên nữ của công ty.

Mức độ bã đạo (và nhiều tiền) so với  Trình Đông Húc không hề thua kém.    

     Cậu nhìn trúng một bộ tiểu thuyết đồng giới, dự định đầu tư vào chuyển thể thành phim.

     Trong tiểu thuyết nhân vật chính công là  Trình Đông Húc, từ một thiếu gia nhà giàu đi lên làm một bã tổng, thời cấp ba ngay từ cái nhìn đầu tiên liền yêu thích bạn cùng lớp Lâm Tri Thư.

     Đáng tiếc hai gười bởi vì một chút nguyên nhân, cũng chưa có  phát triển thêm được bước tiếp theo. 

     Lâm Tri Thư tiến vào ngành giải trí, về sau lại ra nước ngoài, một đường cùng Trình Đông Húc duy trì mỗi quan hệ bạn bè không gần không xa, trải qua rất nhiều trắc trở về sau cuối cùng mới trở thành một đôi. 

     Tiểu thuyết cũng không phải viết rất hay. 

     Cố Tinh cảm thấy nam chính  trong tiểu thuyết khá hợp mắt, nghĩ mô phỏng thực tế  một chút cho đã nghiền, nên mới đầu tư. 

Khí chuyển thể, Cố Tinh còn cố ý phân phó, tốt nhất đổi thành một cái kết mở.

     Để công có thể một mình nổi bật. 

     Bởi vì nhân vật thụ chính trong sách  Lâm Tri Thư, mang đến cho cậu một loại cảm giác cứ là lạ.

     Cố Tinh lúc này cũng không thể nói là có chút khi chất của bạch liên hoa, dù sao cũng là nhà đầu tư lớn nhất, không thích chỗ nào thì đổi chỗ đó.  

     Đáng tiếc Cố Tinh không nhìn thấy kịch bản của quyển sách này. 

     Cũng không biết có thay đổi hay không, rồi thay đổi thành cái kiểu gì.

    Vì bảy tám ngày bận rộn với một dự án xuyên quốc gia,  mỗi ngày đều hận không thể làm việc lên tục không ngừng nghỉ suốt ngày suốt đêm, sau ở văn phòng  đột tử mà chết.

  Tai vạ bất ngời từ trên trời rơi xuống,  một cái liền biến thành thụ.

Bốn tiếng ở trên ghế sa lon suy nghĩ về cuộc đời,  Cố Tinh tiếp nhận việc mình xuyên sách là sự thật.

     Dù cho xuyên thành thế thân của nhân vật thụ chính Lâm Tri Thư, tương lai vẫn phải nhường chỗ  cho chính chủ.

     Còn sống mới là quan trọng nhất.  

     Huống chi, sự chấp nhận ở thế giới này đối với tình yêu đồng tính vượt xa ngoài tưởng tượng, còn có thể kết hôn. 

     Tiền thì có thể kiếm lại.

     Nhưng có thể buông thả bản thân để lựa chọn đàn ông, quang minh chính đại làm cái này làm cái kia, cũng không phải việc ai cũng có thể làm. 

     Ai ngờ, Cố Tinh phát hiện cậu hoàn toàn có thể to gan hơn một chút .

     Ví dụ như, ngày đầu tiên liền gặp  Trình Đông Húc công chính trong sách gốc, đồng thời còn đem người ta dụ rỗ lên giường.

     Cố Tinh đối với việc  trở thành thế thân cho Lâm Tri Thư, không quan tâm.

     Đó là người khác định nghĩa.

     Với cậu mà nói, nằm hưởng thụ là lựa chọn của mình.

     Trình Đông Húc hoàn hảo như máy móc hình người, cậu bên người này cũng không có thiệt. 

     Dựa theo tuyến thời gian, Lâm Tri Thư hơn nửa năm về sau mới về nước.

     Biết Trình Đông Húc có người bên cạnh, vội vàng trở về, phát hiện người kia có ba phần giống mình, cảm xúc phức tạp sen lẫn ghen tuông.

     Trong nguyên tác, Cố Tinh vào lúc đó đã yêu Trình Đông Húc, tất nhiên không có khả năng sẽ buông tay.

     Đáng tiếc, cuối cùng biết được tình yêu rành cho  Lâm Tri Thư cao hơn một bậc.

     Chẳng qua bây giờ, Cố Tinh thực chất đã là một người khác.

   Cậu nghĩ , hoàn toàn không cần thiết phải tranh dành nha.

     Không chừng Lâm Tri Thư chưa kịp trở về, cậu liền đã có một con mồi mới.

     Sự thật toàn bộ quá trình chính là như thế. 

     Hiện tại Tiêu Dẫn vừa đến cửa, là người thích thầm Lâm Tri Thư, luôn giúp đỡ cả một đường đi. 

     Lâm Tri Thư sau khi về nước, có thể rễ ràng tiếp cận Trình Đông Húc, cũng không thiếu công Tiêu Dẫn hỗ trợ.

     Trong sách Cố Tinh, trên thực tế là thua hai người Lâm Tri Thư cùng Tiêu Dẫn.

     Cố Tinh không thể hiểu được cách làm của Tiêu Dẫn.

     Nếu như là cậu, coi trọng thứ gì nhất định sẽ toàn lực lấy về, chứ không nhường cho người khác sau lại tự mình buồn dầu, vừa nhát gan lại vừa thất bại.   

     Tiêu Dẫn biết đến sự tồn tại của Cố Tinh.

     Với việc Cố Gia như thế, vì để kéo nguồn đầu tư, dễ dàng đưa một đứa con trai đến tặng cho người khác, cũng thật hiếm thấy.  

     Chuyện này đôi với người trong vòng ở thanh phố đã chuyền đi khắp nơi. 

     Chẳng qua đây cũng là lần đầu nhìn thấy Cố Tinh.

     Tiêu gia cùng Trình Gia đều là hào môn bậc nhất, Cố Gia nhiều nhất chỉ xem như hạng ba.

 Công tử được sủng ái của thế gia hạng ba cũng không có tư cách chơi cùng bọn họ, chữ đừng nói đến Cố Tinh mờ nhạt này.  

     Tới đây khám bệnh, cũng chỉ để nhìn xem mặt mũi Cố Tinh. 

     Nhưng nhìn đến gương mặt  Cố Tinh, Tiêu Dẫn liền không khỏi lộ ra chút khinh miệt.

  Vẻ ngoài của Tiêu Dẫn so với Trình Đông Húc có nét khách biệt, mang vẻ đẹp tinh tế khí chất lại phóng khoáng. 

     Dáng dấp tốt, sự khinh miệt không dễ dàng mà nhìn ra, ngược lại giống như bẩm sinh đã khiêu ngạo.

     Cố Tinh phát hiện, cảm thấy rất có hứng thú.

     Cậu làm như không biết,  tiếng nói có chút khàn khàn, nhưng không nhanh không chậm nghe rất rõ : "Anh là bạn của Trình Đông Húc ? Làm phiền anh tới chuyến này, cảm ơn."

     Đôi mắt màu nâu chà của thanh niên không có nửa điểm lúng túng, cũng không nịnh nọt, ôn hoà lại bình tính.

   Thầm nghĩ còn hơn lão già Cố Gia, đáy mắt Tiêu Dẫn tản đi chút khinh thường.

     Nhưng người trước mắt thân thể yếu ớt, cảm thấy quá rõ ràng, anh liền rất muốn xem bộ dạng thất thố của cậu, hiếu kỳ nói : " Cậu cùng Trình Đông Húc tại sao lại quen biêt nhau? Bạn tốt mà, chuyện này mà cũng phải giấu diếm!"

     Cố Tinh nhớ tới, trong nguyên tác Tiêu Dẫn cũng đã hỏi nguyên chủ vấn đề giống như vậy.

     Bị cha ruột vì lợi ích mà đưa cho người khác, đối với người bình thường rất khó để mở miệng, chữ đừng nnói tới nguyên chủ có tính tình nhạy cảm.

    Cậu ấy vốn đã phát sốt, sau khi Tiêu Dẫn đi bệnh tình chở nặng thêm một trận, còn bị cha Cố trách cứ là đồ vô dụng.   .

     "Trình Đông Húc là người tốt,anh ấy giúp nhà tôi, cha để tôi đến bồi anh ấy thật tốt." Cố Tinh bình tĩnh nói.

     Cậu nói rất nghiêm túc, khiến Tiêu Dẫn không khỏi có chút giật mình.

     Bộ dạng ngay thẳng lại nghiêm túc trả lời, cũng không thấy oán hận.

     Đứa nhỏ này là ngốc thật hay là giả ngốc?

     Một chút xíu đồng cảm sinh ra ở trong lòng.

     Thái đội Tiêu Dẫn tốt hơn một chút.

     Cố Tinh trên người có không ít vết tích xanh tím.

     Tối hôm qua lúc làm ầm ĩ cũng không cảm thấy gì, hiện tại ngược lại bắt đầu phát đau.

     Còn có chỗ, giống như đã chảy máu.

     Tiêu Dẫn trong lúc vô tình nhìn thấy dấu vết sau cổ áo thanh niên, ánh mắt hơi ngừng lại, liền dời đi.

     Chỉ là trong đầu lại không thể quên được vết tích này, làm sao có thể trắng đến như vậy. 

     Có thêm chút dấu vết, không khó coi, lại có chút mập mờ câu dẫn người khác. 

     Tiêu Dẫn trong việc chuyên môn thì không phải nói, mà bản thân Cố Tinh cảm thấy cái này cũng không phải cái vấn đề lớn gì.

     Anh để lại thuốc hạ sốt, còn có một số thuốc giảm đau, song liền đi ra về.   

     Chờ người ta đem anh ra đến bên ngoài, cửa đều đóng lại, Tiêu Dẫn không khỏi quay lại nhìn. 

     Trước đó cảm thấy bạn mình bị mờ mắt, giờ đây lại cảm thấy Cố Tinh mặt trắng sáng, tính tình mềm mỏng, như cải trắng bị heo ủi. 

     Chờ xuống lâu ngồi vào trong xe, Tiêu Dẫn không khỏi vỗ nhẹ vào trán.

      Anh  còn chưa có giới thiệu đâu.

     Cố Tinh cũng thế.

     Lá gan nhỏ như vậy, lại cũng không biết hỏi.

     Cố ° bã tổng° Tinh biểu thị , cũng không phải vậy.

     Tiêu Dẫn quá lề mề, đều làm chậm trễ thời gian cậu co người lười biếng trên ghế sa lon.

     Cố Tinh muốn gọi điện cho Trình Đông Húc, biểu đạt một chút cảm ơn khi anh đã gọi người đến khám cho cậu. 

     Chẳng qua là dì giúp việc mới ở trong bếp không biết đã làm cái gì, thơm quá. 

     Cố Tinh hít một hơi, chầm chập đi qua hướng phòng bếp, đem chuyện gọi điện thoại ném ra khỏi đầu. 

     Ai  làm ra thì chịu trách nhiệm.

     Trình Đông Húc khẳng định cũng rất thoải mái.

     Giải quyết tốt hậu quả cái gì, điều đó đương nhiên là phải làm! 

    Đang thèm thuồng đi đến bếp, tiếng điện thoại trên ghế sa lon vang lên. 

   Hiển thị người gọi tới:  Cha 

     Cố Tinh nhìn thấy, đuôi lông mày nhưỡng lển, đôi con ngươi đơn thuần vôi tôi lẽ lên một tia lạnh lẽo.  

Bà Lưu đây là tố cáo thành công rồi?

     Tác giả có lời muốn nói :  

 Trình Húc Đông : máy móc hình người?

     


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play